“Hử? Sao thế?” Lục Kiêu qua1y mặt sang hỏi cô. Có một người chồng như vậy, cho dù làm tất cả mọi người quay về thời kỳ đồ đá, cô cũng không sợ. Đi theo anh kiểu gì cũng có thịt để ăn.
Nấu canh gà xong, Ôn Huyền định đi mở nắp nồi, nhưng anh đã đẩy cô ra. Đây là nguyên lý ngăn cách không khí và giữ ấm kép của chất liệu gỗ.
Tường làm từ gỗ cũng giống như lõi của bình giữ nhiệt, còn tường gạch hoặc tường xi măng bình thường thì chỉ giống với cốc thủy tinh, khả năng giữ ẩm không cao, khả năng loại bỏ hơi ẩm cũng không tốt bằng nhà gỗ. Ôn Huyền chậm rãi nói: “Không có gì, muốn ôm anh thế này thôi.”
Thực ra, con người là một loại động vật 2rất phức tạp. Ôn Huyền nghe mà cái hiểu cái không, cô không ngờ chỉ là một căn nhà mà cũng cần đến kiến thức thâm sâu như vậy.
Nơi mà Lục Kiêu lựa chọn cách đường cái không xa, nhưng không dễ gì bị người ngoài phát hiện ra, thậm chí điện thoại vẫn đầy sóng. Cô tội nghiệp nhìn anh, Lục Kiêu thở dài bất đắc dĩ, nói với cô: “Đừng gọn sang một bên đi. Có ai lại dùng tay không mở nắp nồi như em không hả? Anh nghi lắm, bát mì cà chua trứng mà anh ăn ở nhà em có phái món duy nhất mà em biết làm không hả?”
Kiến thức cơ bản trong phòng bếp ấy mà cũng không biết, cô muốn bỏng rộp tay lên à? Thế mà hồi ấy cô còn tỏ ra đảm đang lắm. Ôn Huyền ôm anh, đôi mắt dáo dác nhìn quanh2. Cô thực sự rất tò mò, Lục Kiêu đã chế tạo ra ngôi nhà gỗ xịn sò này bằng cách nào vậy nhỉ? Hai người sống ở đây, ấm áp và cũng không hề c0hật chội.
Cô nhìn khắp nhà một lượt rồi mở miệng hỏi: “Anh yêu, vì sao đây là nhà gỗ mà em chẳng thấy lạnh gì cả?” Từ vị trí cho đến tính tiện lợi về mặt sinh hoạt, anh đều cân nhắc chu đáo.
Ôn Huyền càng bội phục anh hơn.