Không chỉ có âm thanh, mà còn cả giác quan thứ sáu mãnh liệt ấy nữa. Ăn xong, Ôn Huyền định đi rửa bát, nhưng Lục Kiêu đã ngăn cản cô, tự mình đi rửa.
Chỉ cần anh ở nhà, nếu có thể làm được thì anh sẽ cố gắng không để cố làm. Thấy anh ăn như hổ đói, ủng hộ mình đến thế, Ôn Huyền nở nụ cười thỏa mãn.
Lúc sẩm tối, bên ngoài tấm rèm cuốn trong phòng bếp, ráng chiều nhuộm đỏ cả một góc trời, như một gam màu nước bị đổ, hùng vĩ và bát ngát. Bồi dưỡng năng lực về mọi mặt mới thực sự là tốt cho cô, còn những tư tưởng kiểu “nuôi được một em bé ngoại cỡ mới là yêu” thì chỉ hại người ta thôi.
Ôn Huyền biến thành một bà nội trợ, bày những món ăn lên bàn rượu. Hai người, ăn bốn món thức ăn và một bát canh. Trong căn nhà gỗ, hai người ngồi đối diện với nhau, vừa gắp thức ăn cho nhau vừa trò chuyện, bình dị nhưng lại êm đẹp.
Ôn Huyền cũng từng là một nữ vương kiêu ngạo vô tình, nhưng hôm nay, cô lại trở thành một cô gái nhỏ cứ nhìn thấy anh là lại không kìm được nụ cười. Ôn Huyền không cãi lại được, cũng biết là mình đuối lý, bèn dỗ dàn7h anh: “Thôi mà, người ta biết mình sai rồi, lần sau sẽ nhớ! Anh đi tắm rửa thay quần áo đi, em làm thức ăn ngon cho anh rồi đấ2y.”
Thật là, nơi này còn hoang vu vắng vẻ hơn cả khu trực thuộc của bọn họ nữa, người ở đâu ra? Ôn Huyền không 0để tâm cho lắm, mấy hôm nay cô chỉ chuyên tâm nghiên cứu làm các món ăn.
Vẻ mặt của Lục Kiêu hơi kỳ lạ. Cô là người mới học nấu ăn, lúc mặn lúc ngọt, nhưng may là cô cũng tiến bộ từng ngày, cho dù anh cũng không ôm hy vọng gì cả. Vốn anh không muốn cô vào phòng bếp, nhưng nếu không vào buổi trưa anh không về thì cô sẽ phải nhịn đói. Vậy nên anh muốn cô học được nhiều cách để tự lập hơn. Lúc có anh, anh sẽ lo liệu tất cả thay cô, nhưng nếu vắng anh, anh mong cô có thể chăm sóc tốt cho bản thân mình.