Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 52: Lục cẩu mất tự nhiên



Cơ thể của Lục Kiêu vẫn cứng đờ.

Cuối cùng, người hành động trước lại là Ôn Huyền. “Đừng giải thích, tôi không muốn nghe.”

Lục Kiêu ngắt lời cô.
“...”

“Đội... Đội trưởng Lục?” Tự nhiên bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trái tim Ôn Huyền đập thình thịch.
Bọn họ xuống xe và đi vào trong.

Hôm nay là thứ bảy, cũng khá là đông người, dù gì thì đây cũng là trung tâm thương mại duy nhất ở đây.
“Đừng nói chuyện.”

“Không phải, tôi muốn nói là...”
Khi xe khởi động lại, anh ừm một tiếng rồi khàn giọng nói: “Rõ ràng là cô cố tình.”

“Tôi...”
Ngay sau đó, anh kéo phanh tay, đạp chân ga, lập tức rời khỏi đó.

Ôn Huyền ngồi trên ghế phụ, khuôn mặt từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi bất giác cong lên.
Chạy vài vòng, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một trung tâm thương mại lớn, trên cùng có một hàng chữ lớn được in chói lọi: Trung tâm Thương mại Tuyết Sơn.

Tìm một cửa hàng đồ lót đúng là không dễ dàng gì, nhưng chắc là trong một trung tâm thương mại lớn như thế này sẽ có.
Ôn Huyền đơ ra vài giây, cuối cùng, cô duỗi ngón tay trắng nõn chỉ vào phanh tay: “Tôi, tôi muốn nói là, anh chưa kéo phanh tay.”

Chưa kéo phanh tay mà đạp ga thì sẽ làm mòn bộ ly hợp, còn tiêu hao nhiều xăng.
Lục Kiêu nhìn sang nơi khác, anh ngồi thẳng dậy, bóng lưng thẳng tắp, tay anh đặt lên vô lăng, tầm mắt hướng về phía trước, vẻ mặt nghiêm chỉnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Nhưng yết hầu lại trượt một cái.
Chắc hẳn anh là tài xế có kỹ thuật lái xe lành nghề, nhất là điều khiển xe việt dã ở nơi có địa hình xấu như phía Tây cằn cỗi này, nhưng lúc nãy anh lại quên kéo phanh tay.

Ngoài cửa sổ xe, dòng người lướt qua trên đường đi.
Cô nghiêng đầu đi, hơi thở nhẹ nhàng kphả vào khoang mũi và hòa quyện cùng anh.

Sau đó, Lục Kiêu nghe tiếng ho khan của cô, giọng nói hơi mất tự nhiên: “Xin lỗi Đội ctrưởng Lục, tôi không cố tình đâu.”
Lục Kiêu: “...”

Cúi đầu xuống và thấy mình chưa kéo phanh tay thì anh đột nhiên im lặng.
Lục Kiêu lái xe, trong lúc dừng xe chờ đèn đỏ, anh nhìn qua gương chiếu hậu trong xe, thấy cô gái bên cạnh mình mỉm cười nhẹ nhàng...

Trái tim của Lục Kiêu như ngừng đập, xém thì nhồi máu cơ tim.
“Giải thích là lấp liếm, lấp liếm nghĩa là cô cố ý làm vậy, cô còn muốn nói gì đây?”

Lục Kiêu đạp phanh, anh quay đầu nhìn cô, khóe môi khẽ mỉm.
Ôn Huyền cũng quay đầu, nhưng hình như cô hơi ngại ngùng, xấu hổ không dám nhìn anh.

Lục Kiêu cứ thể nhìn cô, nhìn đôi lông mày dài đen nhánh, đôi mắt trong như suối, chóp mũi thanh tú, cuối cùng nhìn xuống đôi môi căng mọng đỏ tươi của cô.
Nói thì nói vậy, nhưng nhân lúc Lục Kiêu không nhìn thấy, khóe môi cô khẽ giương lên.
Lục Kiêu: “...”

Anh dần dần chuyển tầm mắt sang gương mặt cô.
Ánh mặt trời chói chang như muốn nướng cháy mặt đất.

Ôn Huyền nghĩ, miền Tây thật tuyệt.
Đi thang cuốn lên thẳng tầng ba, từ xa Ôn Huyền đã nhìn thấy ma nơ canh mặc bộ đồ gợi cảm đứng trước cửa hàng nội y.