Ôn Huyền hô lên một tiếng, đụng vào1 lồng ngực của anh.
Theo bản năng, cô ôm chặt lấy anh. Lục Kiêu cúi đầu xuống, một người chưa bao giờ biết nói lời đường mậ2t như anh lại chậm rãi nói vào tại cô: “Ôn Huyền, anh sẽ luôn yêu em, chăm sóc em, làm bạn bên em, đến khi anh ngừng thở...”
Ngoài việc đọc sách, viết kịch bản, Ôn Huyền thích nhất là xuống bếp. Trước kia cô chỉ biết nấu một bát mì đơn giản, đến giờ tài nấu ăn của cô đã tiến bộ hơn nhiều, còn học được cách làm bánh mì nướng.
Lò nướng do Lục Kiêu tự chế, đặt ở cạnh hàng rào chân tường. Mỗi lần thấy mình lại thành công hơn lần trước một chút, Ôn Huyền thực sự rất vui vẻ.
Buổi sáng, hai người ăn bánh mì nướng, phết một lớp bơ lên trên, trong cái đĩa trước mặt cô là một miếng trứng tráng lòng đào, còn Lục Kiêu là hai miếng.
Trong bữa sáng còn có sữa ẩm, sữa của cô là vị táo đỏ. Ôn Huyền không thích ăn táo, Lục Kiêu bèn ép thành nước cho cô, trộn vào nấu chung với sữa để bổ khí huyết cho cô. Cô cứ thể nhìn anh, lông mi chớp chớp, sống mũi bỗng thấy cay xè, đôi mắt cũng bắt đầu ngấn lệ.
C7ô tựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Chồng ơi, em yêu anh.”
Anh là chồng cô. Hormone nam tính bắn ra tung tóe.
Chẳng bao lâu sau, Ôn Huyền đã biết Lục Kiêu đang làm gì.
Cả vào mùa đông rất béo, vừa xuất hiện một hố băng là chúng tranh nhau nhảy lên hít dưỡng khí, Lục Kiêu bắt mà không hề tốn chút sức lực nào. Sau khi phơi khô, anh cho chi vào trong, đốt nóng hầm hập.
Ôn Huyền nặn bột mì lên men thành những hình đều nhau, đặt vào khay nướng, sau đó Lục Kiêu sẽ đặt khay vào lò cho cô, rồi lại đóng cửa lò lại.
Nhiệt độ trong lò rất nóng, chưa đến một tiếng sau, lúc lấy khay ra, đập vào mắt là những chiếc bánh mì nướng vàng ươm thơm nức. Chỉ một lát sau, trong chiếc thùng sắt của anh đã có mấy con cá.
Thấy Lục Kiêu trở về, Ôn Huyền lon ton xuống dưới.
Vừa mở cửa ra là cô nhảy bổ lên người anh, tâng bốc: “Đội trưởng Lục nhà chúng ta giỏi quá, bắt được nhiều cá về như thế!”