Anh vừa dứt lkời, hiệu trưởng Trần cứng người lại giây lát. Đúng lúc này, hiệu trưởng Trần nhìn Thẩm Mộc, do dự hỏi một câu: “Anh Thẩm, anh có biết... Thẩm Diệu Hoa không?”
Thẩm Mộc nhướng mày lên, anh khẽ cong môi, không nhanh không chậm nói: “Hiệu trưởng Trần, không ngờ ông lại biết bố tôi.” Hiệu trưởng Trần nghe vậy, sắc mặt trở nên vi diệu và phức tạp. Lúc này, hiệu trưởng Trần mở miệng: “Anh Thẩm, về điểm này anh cứ yên tâm. Nhà trường sẽ rất công bằng, không thiên vị bên nào. Song, chúng tôi cũng mong hai bên có thể giải quyết riêng với nhau. Dù sao cũng là bạn cùng lớp cả, nếu làm ầm lên đến chỗ cảnh sát thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến các sinh viên.”
Hiệu trưởng vừa nói hết câu, Thẩm Mộc nở nụ cười, giơ tay nới lỏng cà vạt ra: “Hiệu trưởng Trần, có câu nói này của ông là tôi yên tâm rồi.” Ông ấy chỉ cảm thấy gương mặt của hai người họ có nét giống nhau nên mới hỏi vậy, không ngờ Thẩm Diệu Hoa lại là bố của Thẩm Mộc.
Nữ giảng viên và vị giảng viên chủ nhiệm luôn miệng nói tới đạo đức lúc nãy đều không nói gì nữa. Không chỉ thế, trên trán bọn họ còn rịn ra mồ hôi. Bên ngoài hành lang vang lên tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất, còn có tiếng bước chân của những người khác.
Mọi người đều biết ai đang tới. Lúc này, hiệu trưởng cười nói: “Không ngờ con của thủ trưởng Thẩm lại làm về kinh doanh.”
Thẩm Mộc: “Cũng vì chuyện đó mà suýt thì bố tôi đánh gãy chân tôi đấy.”
Lý Tại Quân: “...”