Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 58: Đấu trí đấu dũng!



Cậu đến gần chú chim cắt lưng hung, nhìn xung quanh tìm kiếm người đến giao dịch.

Mấy thứ này treo ở đây nhưng trong tình huốkng thông thường, người bán sẽ không xuất hiện, bởi vì sợ bị bắt. Đấu trí đấu dũng mấy năm nay khiến thủ đoạn của hai bên đềuc tiến bộ thêm nhiều.

Tang Niên lấy điện thoại ra nhắn tin cho đối phương:[Tôi đến rồi, anh ở đâu?]
Sau khi chậm rãi đi tới, bà cụ lên tiếng hỏi luôn: “... Cậu trai trẻ, cậu muốn mua thứ này sao...”

Tang Niên: “...”
Khi người nọ đi tới trước mặt Tang Niên và nói gì đó với cậu, thành viên của họ cũng đang nhanh chóng ngụy trang đến gần.

“Còn thiếu hai ngàn, bây giờ cậu chuyển vào số thẻ này, không cần ghi chú gì hết!”
Gà con là ám hiệu mà bọn họ dùng để giao dịch, tất cả những kẻ buôn bán động vật hoang dã đều có ám hiệu cả.

Tang Niên vừa nghe vậy, cậu vội đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện giữa dòng người qua lại, bộ mặt hơi hung dữ, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
Sau khi hiểu ra điều gì đó, đáy lòng cậu như có mười nghìn con cừu lao nhanh.

Cậu thấy người đến đây là một bà cụ bảy tám mươi tuổi, lưng còng, ăn mặc đơn sơ, mái tóc bạc trắng trên đầu còn hơi lộn xộn.
Tin tức không đượac hồi âm, nhưng khoảng năm phút sau, một bóng người dân đi về phía bên này.

Tang Niên nhìn lướt qua, cậu không mấy quan tâm, nhưng khi thấy người nọ đi thẳng về phía mình rồi còn nhìn cậu, cậu sững người trong giây lát.
Gã đi về phía bên này, ánh mắt còn đảo khắp nơi, như đang kiểm tra gì đó.

Thấy cảnh ấy, Tang Niên lập tức nắm hờ tay che miệng rồi họ hai tiếng thật mạnh!
Cuối cùng anh ra hiệu, các thành viên đang ẩn nấp trong đám đông lập tức hành động.

Người của họ chia thành hai nhóm, đi loanh quanh phố xá sầm uất để bắt người bán.
Trong một nhà dân cũ kỹ ở một khu phố sầm uất cách đó không xa.

Lục Kiêu đang nghe lén, khi thấy cảnh này, đôi mắt đen láy sắc sảo của anh trở nên lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm vào người nọ.
Người đàn ông cao lớn kia đưa cho cậu một số tài khoản ngân hàng rồi lạnh lùng nói.

“Được rồi, nói tên nghe cái.”