Sau khi Đồng Nhạc đi, trong xe chỉ còn lại1 hai người bọn họ, yên lặng đến mức nghe rõ tiếng mưa rơi ào ào và tiếng còi xe bên ngoài.
Không ai nói với ai câu nào, bầu k2hông khí dần trở nên gượng gạo. Lý Tại Quân mở nắp ra uống mấy ngụm. Khóe môi dính một lớp sữa trắng, cô thè lưỡi liếm sạch.
Thẩm Mộc đang nhìn qua gương, bất chợt nhìn thấy hình ảnh ấy.
“Anh tới để tìm tôi.” Chiếc xe hòa vào dòng xe đông đúc, lăn bánh với tốc độ vừa phải. Lúc này, Thẩm Mộc bỗng vươn 7tay mở hộp chứa đồ giữa hai chiếc ghế ra.
Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, bàn tay dài cầm một lọ sữa bằng thủy tinh, đưa tớ7i trước mặt Lý Tại Quân: “Cầm lấy.”
Lý Tại Quận sửng sốt, chậm rãi nhận lấy nó. Vẫn còn ẩm? Nghe vậy, Thẩm Mộc nhìn cô, như cười như không nói: “Sao hả? Không vui à?”
Lý Tại Quân uống hai ngụm sữa ấm áp, mím môi nói: “Liên quan gì tới tôi? Có gì mà vui hay không.” Cô chối bay chối biển.
Thẩm Mộc XÌ một tiếng, lắc đầu cười nói: “Anh biết em không quan tâm anh, nhưng anh không một dạ hài lòng như thế đầu. Đối tượng xem mắt thì có thật, người nhà tìm cho anh, bảo anh tuần này đi gặp mặt, nhưng anh đã chối khéo rồi.” Dù sao Thẩm Mộc cũng là bạn tốt của anh cô, về sau cô cũng sẽ coi anh là anh mình. Nhưng không biết từ lúc nào, điều ấy dần dần thay đổi.
Nhưng... vụ xem mắt là sao?
Nghĩ vậy, cô cũng thản nhiên hỏi: “Tuần này anh đi xem mắt hả?” Nói đến đây, anh dừng lại giây lát rồi tiếp lời: “Vừa rồi anh nói vậy là bởi vì thấy bạn em có vẻ để ý anh. Anh tuyệt vời như thế, nhỡ bạn em thích anh thì phải làm sao?”
Vậy nên anh mới nói là tuần này sẽ đi xem mắt.
Nghe vậy, Lý Tại Quân nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể nói: “Anh tưởng bở ít thôi, nghĩ ai cũng thích anh chắc!”
Mặc dù trông Đồng Nhạc có vẻ mê giai thật.