Bây giờ tỉnh táo lại, cô không biết phải đối mặt với anh t1hế nào. Cô cảm nhận được rằng Thẩm Mộc đi tới cạnh giường rồi mới dừng lại, chỉ không biết anh đang làm gì thôi.
Mà người đàn ông đứng 2cạnh cô thì cúi người xuống, một tay chống vào tủ đầu giường, một tay nhẹ nhàng vén mái tóc ngắn mềm mại của cô lên. Dường như có một luồng hơi7 thở ấm áp phả vào má cô. Tám mươi phần trăm là anh cô gọi tới hỏi thăm rồi.
Trên thực tế cũng đúng là vậy.
Thẩm Mộc đứng trước cửa sổ sát đất, một tay đút túi quần. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, chỉ có điều không cài cúc. Vạt áo mở ra, lộ ra những múi cơ bụng rắn chắc của anh. Bên dưới là chiếc quần dài màu xám rộng rãi, giẫm chân lên tấm thảm trắng.
Anh gọi điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía này.
Sáng nay anh không tới công ty. Sau khi tắm xong, mái tóc rủ xuống che đi một phần lông mày và mắt anh. Lúc Lý Tại Quân lén lút mở mắt ra, cô nhìn thấy hình ảnh đó. Rèm cửa được kéo ra một đoạn, ánh nắng chiếu vào người anh, vào chiếc mũi cao thắng của anh, đổ bỏng lên trên gò má.
Mắt phượng hẹp dài, khắp người tản ra khí chất phong lưu nhàn nhã, khiến trái tim cô rung động.
Tối qua, cô đã ngủ với một người đàn ông như thế. Thẩm Mộc là kiểu người có bề ngoài phong lưu phóng khoáng, ưu nhã nhưng lại có phần ngả ngớn, dường như gặp ai cũng cười được. Nhưng trên thực tế, người như anh rất khó tiếp cận. Lục Kiêu là kiểu người thể hiện sự lạnh lùng ra bên ngoài, còn Thẩm Mộc lại xa cách từ bên trong. Đối với Lý Tại Quân, anh không làm cô cảm thấy an toàn.
Chính bề ngoài của anh đã không an toàn rồi, nhìn đã biết là có rất nhiều cô thích.
Lúc này, Lục Kiều ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên nói: “Tất cả đều ổn chứ? Tối qua hai người không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?” Anh hỏi thẳng thừng.
Nghe thấy câu hỏi ấy, Thẩm Mộc sững người, sau đó nhìn cô gái tóc ngắn trên giường.