Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 651: Đội trưởng lục chở vợ bằng xe máy (1)



Đọc những tin nhắn ấy, Lý Tại Quận hít sâu một hơi, thật sự rất muốn ấn vào huyệt nhân trung của mình.

Đàn ông đàn ang cô khô1ng đòi anh chịu trách nhiệm thì thôi mà đòi bắt cô chịu trách nhiệm? Anh có nhầm không vậy? Còn dám uy hiếp tới bắt cô, cô cũng muốn2 xem thử mấy hôm nay cô rúc trong ký túc xá viết luận văn, anh sẽ bắt cô thế nào! Cô mặc chiếc áo dây màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo chống nắng mỏng màu xanh nhạt, bên dưới là quần short đen, đi một đôi dép tông.

Sau khoảng thời gian qua, cô hơi đen đi một chút, nhưng trông càng khỏe khoắn hơn. Ra ngoài, Ôn Huyền càng thêm ỷ lại Lục Kiêu. Chỉ cần có Lục Kiêu, cô sẽ chẳng phải bận tâm điều gì cả, tất cả đã có anh lo liệu hết rồi.
Đảo Camiguin là một hòn đảo có nét đặc trưng riêng, thậm chí có thể nói là hòn đảo đẹp nhất Philippines.

Đồng thời, ở đây có bảy ngọn núi lửa đang hoạt động, có đủ loại suối nước nóng, phong cảnh rất hợp lòng người.
Lý Tại Quân đỡ trán, tức đ2ến đỏ cả mặt.

Thẩm Mộc lại gửi một tin nhắn nữa tới: [Em làm bẩn anh rồi.]
Anh là một thằng đàn ông đích thực!

Ôn Huyền ôm mũ bảo hiểm, lắc đầu nguầy nguậy: “Chiếc này đẹp nhất, hơn nữa còn phải đội mũ bảo hiểm, như vậy...”
Lý Tại Quân quăng điện thoại sang một bên, không thể đọc nổi được nữa. Lần này cô chơi lớn thật rồi.

***
Ký túc xá nữ quản lý rất nghiêm, cấm cho n7gười khác phái vào trong.

Lý Tại Quân tiếp tục kéo xuống, đọc thôi cũng biết anh giận đến mức nào.
Lúc này, lại có m7ột tin nhắn được gửi tới, Lý Tại Quân ấn vào đọc.

Thẩm Mộc: Anh không còn trong sạch nữa]
Lý Tại Quân nắm chặt đẩm, không nhịn được0 nghiến răng.

Anh không thấy ngại sao?
Mùa này, thời tiết ở đảo Camiguin khá nóng bức khô hanh, may mà đến chạng vạng tối vẫn khá mát mẻ. Bọn họ tới từ sáng, ban ngày nghỉ ngơi, đến tối mới ra ngoài. Đây là khoảnh khắc thả lỏng ít ỏi của mọi người.

Ôn Huyền và Lục Kiều ra khỏi khách sạn để đi kiếm gì ăn.
Đó là lần đầu tiên của cô đấy!

Cô muốn phản bác anh, nhưng lại sợ anh được đà lấn tới. Trong lúc cô đang do dự, nhập vào rồi lại xóa đi, anh đã gửi một tin nữa tới: [Trên người anh toàn là dấu vết của em, em phải chịu trách nhiệm với anh.]
Ở nơi cho thuê xe máy, Lục Kiêu bảo Ôn Huyền chọn xe, còn anh đi trả tiền.

Đến khi quay đầu lại, Ôn Huyền đã ngồi đằng sau một chiếc xe máy đỏ, cười tít mắt nhìn anh.
Philippines, đảo Camiguin.

Lục Kiêu và Ôn Huyền ở đảo Bohol gần một tuần. Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày nào cũng rất giàu năng lượng. Lúc này, bọn họ vừa lên máy bay tới đảo Camiguin.
“Vậy thì thuế chiếc này.”