Không cần nói gì nhiều, cô dùng hành động để chứng minh sự tin tưởng của mình v1ới anh. Cả nhóm cầm đuốc đi vào rừng, gọi to tên của Inoue Komi.
“Komi! Komi!” Trong rừng mưa ban đêm, tiếng hét ấy khiến người ta cảm thấy rợn người, ai cũng giật thót mình.
“Dany, không thấy Dany đầu cả!” Người đàn ông lên tiếng là người vừa nói Lục Kiều. Thấy người bên cạnh mình đột nhiên biến mất, anh ta hoảng hồn, đứng tại chỗ quơ đuốc xung quanh.
Mọi người quay lại với nhau, hoảng hốt nhìn bốn phía. Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên từ một nơi nào đó.
“Tôi ở đây... ở đây...”
“Cô ấy ở đó!” Nhóm David nhanh chóng xác định vị trí phát ra tiếng nói, nhanh chóng chạy tới đó. Bất luận mọi người sợ hãi thể nào, rối loạn ra sao, Lục Kiều vẫn luôn cầm chặt tay Ôn Huyền, để cô đứng trước người mình, tiện bề bảo vệ cô.
Nhóm David chạy tới nơi, đồng thời tìm được vị trí phát ra tiếng nói.
Ánh lửa chiều xuống, một cái hố sâu xuất hiện giữa rừng. Người bên cạnh không khỏi rùng mình.
Ôn Huyền đi đằng trước, nghe những người đó thì thầm với nhau, cô tức đến mức tái mét mặt mày.
Những người này có thể đổi trắng thay đen thêm chút nữa được không?! Những tiếng gọi vọng ra liên tục,2 nhưng không có một lời đáp lại.
Chỉ nhoáng cái bọn họ đã tìm gần một tiếng trong rừng, nhưng chẳng tìm được manh mối gì7. Lòng kiên nhẫn của mọi người dần dần biến mất.
Có người không kìm được nói: “Suy cho cùng cũng là vì anh ta nên Komi m7ới vào rừng mưa.” Ôn Huyền gật đầu, cố gắng kìm nén sự bực dọc trong lòng.
Cả nhóm đi tìm một lúc nữa. Bất chợt, ai đó ở đằng sau đội ngũ hét lên.
“A!” Xung quanh và mặt trên phủ kín có dại, che khuất đi cái hổ ấy. Cô gái kia đã bất cẩn rơi xuống đó trong đang đi.
“Dany, Dany!”
Bạn của Dany gọi to.
Người phụ nữ rơi vào hố chỉ cảm thấy có người đau nhức, chân như bị gãy. Cô ta nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.
Nhưng khi vừa mở mắt...