Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 712: Chương 715



Ngọn đèn ấm áp dịu nhẹ trong phòng ngủ phủ một vầng sáng mông lung lên góc nghiêng của anh. Anh cứ thể cúi đầu nhìn cô, dưới ánh sáng ấy, đôi m1ắt anh đầy thâm tình, làm cả cơ thể và trái tim cô như muốn tan thành một vũng nước.

Ôn Huyền nhìn anh, trong đôi mắt sáng ngời chỉ to2àn hình bóng của anh.

Đây chính là người đàn ông của cô. Thì ra ngay từ đầu, anh đã quyết định sẽ chịu trách nhiệm với cô. Ôn 7Huyền không miêu tả được cảm giác trong lòng mình lúc này. Có thể là hạnh phúc, là cảm động, là ngọt ngào... và còn có cả may mắn. “Lục Kiêu, 7anh có biết quyết định chính xác nhất đời em là gì không?”

Cô nghiêm túc nhìn vào mặt anh, dịu dàng hỏi.

Đội trưởng Lục: “Là g2ì?”
Ôn Huyền kéo vai anh xuống thì thầm vào tai anh: “Chuyện may mắn nhất là đã quyết định đi phượt tới miền Tây vào thời điểm áp lực 0nặng nề nhất.” Nếu không nhờ có quyết định ấy, cô sẽ không bao giờ gặp được đội trưởng đội cứu hộ ở Khả Khả Tây Lý.

Hai người họ sẽ như hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau, không dính dáng gì tới nhau... “Anh biết không? Nếu không gặp được anh, em không thể tưởng tượng ra được cuộc sống hiện tại của mình sẽ như thế nào...”

Đúng thế, cô thật sự không dám nghĩ tới.
Ánh trăng lơ lửng, mây mù phiêu du. Tia sáng lành lạnh hắt vào, quanh quẩn trong căn phòng, như dải sáng màu bạc đang trôi nổi. Một tay Lục Kiêu chống cạnh đầu cô, một tay vuốt ve khuôn mặt của cô. Cánh môi của hai người áp vào nhau, dịu dàng và triền miên.

Bởi vì anh chống người lên, chiếc chăn đang đắp trên người tuột xuống. Cánh tay mảnh khảnh mềm mại của Ôn Huyền đặt lên vai anh. Vốn anh đã không mặc áo, ngón tay của cô lướt qua những đường cong cơ bắp rắn chắc của anh, như mang theo nguồn điện nào đó, khiển cả người anh trở nên căng cứng.

Rung động.

Ôn Huyền chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một ai đến thế. Yêu đến mức sẵn sàng dâng hiến mạng sống của mình, cam tâm tình nguyện trao trọn linh hồn cho anh.