1Hoắc Khải: “...” Đúng lúc này, khi màn hình vừa sáng lên một chút, lại có người vào trong.
Đó là hai bóng người dong dỏng cao, một người đi trước, một người theo sau. Đằng sau anh ấy là một người đàn ông đeo kính với khí chất lạnh lùng hờ hững, toát lên sự nhã nhặn và nghiêm cẩn, hơn nữa bề ngoài cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Sau khi vào trong, bọn họ đi vào tận sau cùng. Chính câu nói ấy đã thay đổi hình thức tiếp xúc của hai người họ.
Hoắc Khải đã trình bày một vài dự án cô2ng nghệ trong công ty cho Tiêu Diệc Hàng nghe. Mới đầu anh ấy chỉ định thử thế thôi, không ngờ Tiêu Diệc Hàng lại có thể đưa ra phương phá7p giải quyết giúp mình. Thậm chí đến cuối cùng, Tiêu Diệc Hàng còn giúp Hoắc Khải tìm ra điểm đột phá trong các sản phẩm công nghệ cao. Ti7êu Diệc Hàng không chỉ là một nhà địa chất học, mà còn là một nhà vật lý học. Các sản phẩm công nghệ cao không thể thiếu được yếu tố vật l2ý. Về sau Hoắc Khải đã chuẩn bị một phòng thí nghiệm dành riêng cho anh ta ở trong công ty mình, cùng với một căn nhà rộng khoảng hai trăm0 mét vuông, để anh ta nghỉ ngơi. Màn hình lớn trong rạp chiếu phim bắt đầu công chiếu.
Trong màn hình, cát bụi mịt mù ập tới, bay tán loạn khắp trời. Trong bối cảnh ấy, một chiếc xe tải xuyên qua màn cát bụi cuồn cuộn, lao vút trên đường quốc lộ. Ôn Huyền lập tức chú ý tới. Lý do rất đơn giản, ngoài việc hai người đó trông rất quen ra thì cô còn cảm thấy hình ảnh ấy rất đẹp.
Mái tóc của Hoắc Khải khá dài và xoăn, làn da trắng, khuôn mặt đẹp đến mức tinh xảo. Đương nhiên, Hoắc Khải sẽ không để anh ta thiếu thốn về mặt tài chính, nhưng Tiêu Diệc Hàng chẳng đả động gì đến, như thể anh ta cam tâm tình nguyện, không cần gì cả, chỉ đơn giản là muốn giúp anh ấy thôi.
Chuyện ấy khiến nỗi lòng Hoắc Khải phức tạp thêm một lần nữa. Điều khiển Ôn Huyền ngạc nhiên không phải là thấy hai người đàn ông đi xem phim với nhau. Anh em, bạn bè đều có thể đi xem phim với nhau được mà.
Cô chỉ tò mò, hai người này... thành bạn lúc nào vậy?
Nhất là Giáo sư Tiêu, anh ta thông minh như thế...