Lục Kiêu lái xe, nhìn dáng vẻ ăn kem đầy thỏa mãn của cô, anh 1bất đắc dĩ nói: “Ngon thế cơ à?” Đôi mắt đẹp của Ôn Huyền vẫn còn hơi ửng đỏ, nhưng cô lại cười ha ha: “Ừ, ngon.” Lục Kiêu: “...”
2
Cũng không phải là mang thai một lần ngốc ba năm, anh chỉ cảm thấy cô giống trẻ con thôi.
Lúc khóc cứ cho ít đồ ngọt là nín ngay. 7Bất chợt, hắn ta khựng người lại, một lần nữa nhìn sang.
Trong đám đông, một người đàn ông và một cô gái cầm tay đi sát bên nhau, trông có vẻ rất thân mật. Không biết vì sao, tận sâu trong thâm tâm, anh lại cảm thấy đau lòng.
Cô rất dễ dỗ. Không ai biết hắn ta đang nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh này.
Điều thuốc bị ngón tay hắn ta nghiên tan. Lục Kiêu vội vàng đỡ cô, bảo cô phải cẩn thận. Cô thì hay rồi, cười hì hì ôm cổ anh, kiễng chân lên hôn anh một cái ngay trước mặt mọi người.
Bờ môi mềm mại, man mát và ngọt ngào khiển Đội trưởng Lục không nói được câu gì nữa. Kiểu người như thế nào thì mới khó7 dễ? Đó là kiểu người được nuông chiều, được người khác thương yêu từ nhỏ.
Cô không có những thứ ấy. Lục Kiêu: “...”
Anh nhìn Ôn Huyền nghiêm túc nhìn đường, dẫn anh đi qua đường. Ừm, anh rút lại câu nói lúc trước. Cô mang thai một lần ngốc ba năm thật rồi.
Trong lúc bọn họ băng qua đường, trong một chiếc xe cách đó không xa có một người đàn ông trẻ tuổi. Mái tóc ngắn màu vàng nổi bật lúc đầu đã được nhuộm thành màu đen. Nhưng đó là trước kia thô2i, dần dần cô sẽ có hết. Anh sẽ dành trọn tình yêu và sự dịu dàng của mình cho cô gái đang ăn kem bên cạnh.
Buổi tối, Lục Kiêu dẫn Ôn 0Huyền đi ăn cơm. Cô gái cười nói với người đàn ông, dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc.
Nhìn cảnh tượng ấy, người đàn ông trong xe nheo mắt lại. Anh ôm eo cô, kéo cô xuống dưới, đứng chờ đèn đỏ. Dưới ánh đèn đường, tại anh hơi ửng đỏ.
Lúc qua đường, Lục Kiêu cầm tay cô, trầm giọng nói: “Đừng buông tay ra.” Nghe vậy, Ôn Huyền ngạc nhiên nhướng mày, hỏi: “Sao thể Đội trưởng Lục, anh sợ qua đường à?” Cô nghiêm túc nói: “Anh yên tâm, đừng có sợ, em không buông tay anh ra đâu.” Hình ảnh hạnh phúc ấy làm con mắt của hắn ta nhức nhối.
“Phạm, thông tin cá nhân giá của cậu đã làm xong rồi.”
Người nước ngoài ngồi ở hàng ghế trước vừa nói vừa ném một chiếc túi bằng giấy kraft cho người đằng sau.