Mặc dù đã lỡ gây ra chuyện rồi, nhưng cậu không thể để đội trưởng gánh chịu hết được.
Lục Kiêu nh7ìn Trát Tây một cái, thản nhiên nói: “Không cần cậu lo, tôi sẽ xử lý.” Biết sợ rồi hả?
Nhưng bây giờ dù có quỳ xuống xin lỗi, hắn cũng không tha cho bọn họ. Trát Tây cuống cả lên, trong lòng thấp thỏm bất an. Người ở đây có các mối quan hệ, bọn họ có khác nào thịt nằm trên thớt. Ai ngờ đội trưởng của bọn họ lại nói: “Người mà mày nói có phải họ Trần không?” Người đàn ông kia sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Lục Kiêu: “Sao mày biết?”
Nhưng biết thì cũng đã sao? Hắn có gia tài bạc triệu, thiếu gì người bợ đỡ. Lục Kiêu không nói gì. Anh rút ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, ngả đầu xuống châm lửa, chậm rãi nói: “Biết thì sao mà không biết thì sao? Chuyện đó không ảnh hưởng tới việc tạo muốn có một lời phán xử công bằng.” Mặc dù người này không có tội, nhưng đám Trát Tây cũng chỉ đang trảnh để không đụng vào người đi đường thôi. Có điều thái độ của hắn quả hống hách, còn đòi hành hung người khác, đó chính là lỗi của hắn.
Người đàn ông kia cười lạnh. Hắn chẳng cần công bằng gì hết, chỉ muốn xử lý đám người không biết trời cao đất dày này. Một là vào tù bóc lịch, hai là tán gia bại sản để đền cho hắn. Có tiền mua tiên cũng được, kiểu gì hắn cũng sẽ có được kết quả mà mình muốn.
Chẳng bao lâu sau, cảnh sát giao thông tới, nhưng không chỉ có một người, mà là ba người. Sau khi xem video camera, hai người tới trước tuyên bố tám mươi phần trăm trách nhiệm là của người đi đường, phần còn lại thuộc về nhóm Lục Kiêu.
Chủ xe Lamborghini nổi giận, không đồng ý với hình phạt này, nằng nặc đòi chờ đội trưởng đội cảnh sát giao thông tới.
Đội trưởng đội cảnh sát giao thông vừa tới là lập tức nhìn thấy người ở đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Người, người đang đứng đó là... Xe vừa dừng lại là chủ xe Lamborghini lập tức đi tới, muốn nói chuyện với người trong xe.