Ôn Huyền chẳng cần làm gì cả, tấtc cả giao cho Lục Kiêu và ông bà Lục lo liệu. Hoắc Khải đang định nói gì đó thì Ôn Huyền lại tiếp lời: “Ít nhất phải hại căn.” Lục Kiêu vừa xuất hiện sau lưng Ôn Huyền: “...”
Nhìn thấy Lục Kiêu, Hoắc Khải nhếch môi: “Anh ok luôn.” “Được, vậy sau này anh sẽ là...” “Ôn Huyền, có phải em đang chê anh kiếm tiền ít không?” Giọng nói trầm thấp của ai kia vang lên từ đằng sau. Lúc tới, Trình Đông Nguyên mang theo một đồng quà, còn có mấy bộ quần áo cho trẻ con, giá cả đắt đỏ, làm bà Lục không khỏi ái ngại. Bà cười nói trẻ con đầu cần dùng đồ đắt như vậy. Trẻ con lớn nhanh, mua đồ đắt cũng chỉ tốn tiền.
Miệng thì nói như thế, nhưng bà lại cười tươi rói. Cảm ơn vì đã nói kháy.
Lúc này, bà Lục đi mua thức ăn với thím giúp việc về. Ngay từ lúc còn cách xa nhà, bà đã thấy một người đứng dựa vào tường. Cô đang có thai, dễ mệt mỏi, có thể tới gặp mặt bạn bè tới dự đám cưới là tốt lắm rồi.
Bởi vì Ôn Huyền ở nhà Lục Kiêu, sống chung với bố mẹ anh, vậy nên Trình Đông Nguyên, Hoắc Khải và Giáo sư Tiêu đều tới tử hợp viện ở Bắc Kinh thăm Ôn Huyền, tiện thể thăm hỏi “Lục Kiêu”.
Dù sao trong nhóm bạn này, có người là người yêu cũ, có người là người theo đuổi, nếu chỉ nói là bạn có thì có vẻ hơi lạ.
Ôn Huyền nhướng mày cười: “Gì đây, anh tưởng cho mỗi đứa một căn nhà là em sẽ cho anh làm bố nuôi à? Em là người thiển cận thế sao?” Anh ta cúi đầu hút thuốc, mặc chiếc áo khoác màu xám, đeo cặp kính viền vàng gọng bạc.
Trông anh ta tuấn tú và nhã nhặn, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp trai.
Nhưng người ta không vào nhà, bà cũng không hỏi nhiều, nhỡ là người không quen thì sao?