Ông ta bị bệnh tim. Lúc trước, vì có chuyện đột xuất nên ông ta phải 1tới Philippines. Vé khoang hạng nhất đã bán hết rồi, ông ta chỉ có thể ngồi khoang phổ thông.
Dù sao cũng chỉ mấy t2iếng mà thôi, ông ta cho rằng mình sẽ bình an tới nơi, ai ngờ bệnh tim lại tái phát. Cửa kính xe hạ xuống, Ôn Huyền nhoài người lên cửa sổ. Cô thò người ra, hai tay đặt lên miệng như một chiếc loa, hét lên thật to: “AIII.” Người chăn cừu và bầy cừu trên thảo nguyên nhìn sang. Ôn Huyền tươi cười rạng rỡ, vẫy tay với bọn họ.
Cô mới vẫy được mấy cái thì đã bị kéo vào trong.
Người đàn ông trong xe bất đắc dĩ thở dài: “Em cũng lái xe mà không biết là không được thò người ra ngoài à?” Ôn Huyền ồ một tiếng, sờ chóp mũi nói: “Đằng sau có xe đầu, em nhìn rồi.”
“Vấn đề không phải là đằng sau có xe hay không. Có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra, bất kể lúc nào cũng phải tuân thủ quy định...”
Ôn Huyền ngoan ngoãn nghe anh càm ràm, không dám phản bác chữ nào. Dù sao cô cũng là người sai mà. Lục Kiêu đưa cô từ Hulunbuir cho tới sông Argun. Ở đây có một thị trấn Oblast của Nga.
Lúc mới tới nơi này, Ôn Huyền chấn động không nói lên lời. Cô như ngừng thở, mở mắt thật to.
Bên bờ sông có bò, có dê, còn có những con ngựa với bộ lông sáng bóng. Phía xa xa là nơi ở của dân cư, nhà nọ san sát nhà kia. Buổi chiều, bọn họ tới đây nghỉ ngơi. Sau khi xuống xe, Ôn Huyền đứng cạnh để nhìn ra phương xa, đột nhiên dâng lên một cảm giác rất kỳ diệu, không diễn tả được thành lời. Cô như biến thành một người khác, sống một cuộc sống khác, không buồn không lo, tự do chăn nuôi. Lái xe suốt dọc đường, cả hai người đều đói rồi. Đêm nay bọn họ định nghỉ chân tại một nhà dân. Người dân ở đây thường xuyên cho du khách dừng chân tính phí.
Hoàn cảnh khá tốt, tuy không hẳn là xa hoa, nhưng vẫn rất sạch sẽ.
Bọn họ ăn đặc sản bánh sữa ở vùng này, tiếng Mông Cổ là “Hu Ru Da”, là thực phẩm làm từ sữa luôn sẵn có trong nhà bọn họ.