Khuôn mặt t1rắng nõn của cô phủ ánh vàng, trông càng dịu dàng và thanh khiết hơn. Gió chiều nổi lên, Lục Kiêu sợ cô lạnh, bèn cởi chiếc áo gió của mình ra khoác lên cho cô. Anh ôm vai cô, nhỏ giọng nói: “Em vui là được.” Dứt lời, anh lại nghiêm túc nói: “Trong quãng đời còn lại, anh sẽ dẫn em tới tất cả những nơi mà anh từng đi.” Ôn Huyền dựa vào người anh, khóe môi cong lên đầy thỏa mãn.
Có thể là vì nơi này quá đẹp, cũng có thể là vì người dân ở đây hiền lành chất phác, hoặc cũng có thể là vì... nơi này có Lục Kiêu làm bạn với cô. Đây là một nơi yên bình, không ai biết bọn họ đang ở đâu, cũng khô2ng có ai quấy rầy bọn họ. Hai người như ngăn cách với thế giới, trên thế gian chỉ còn cô và anh. Sau một lần đứng giữa ranh giới của sự sống và 7cái chết, Lục Kiêu thừa nhận là mình sợ rồi. Anh chỉ muốn cân bằng công việc và gia đình, bảo vệ cô thật tốt, cho cô một cuộc sống an ổn.
Bên hồ có một cây cầu bằng gỗ, được gia cố bằng xích sắt. Mộ2t chiếc chong chóng lớn đứng trong hồ, gió thổi qua là chong chóng chuyển động, phẩy qua mặt hồ, tạo thành những gợn sóng lan xa theo gió. Hai n0gười ngồi trên thảm có dốc trên bờ hồ. Lục Kiêu ngồi xuống, Ôn Huyền dựa vào người anh, ngắm nhìn hoàng hôn xa xăm. Cơn gió ấm áp buổi chiều thổi tới, phía xa có mấy con ngựa đã tự do đi lại. “Nơi này thích thật đấy. Anh yêu, em thích nơi này lắm, cảm ơn anh dẫn em tới đây.” Ôn Huyền cọ vào cánh tay anh, quyến luyến nói.
Lục Kiêu xoa đầu cô, ôn hòa nói: “Được, nghe em hết.” Hai người họ ngủ một đêm ở vùng chăn nuôi yên bình này.