Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 79: Buổi tối, tôi chờ anh



Ôn Huyền: “Anh biết khách sạn Grim chứ? Phòng 1425, đêm nay là đêm cuối cùng tôi ở Thanh Hải.”

Lục Kiêu: “...” <1br>
Anh lại nhìn chằm chằm vào cô lần nữa, tuy không thể hiện gì ra mặt, nhưng hơi thở như đứt đoạn rồi.

Bị 2anh nhìn như thế, Ôn Huyền cảm thấy sởn tóc gáy, nhưng cô vẫn thì thầm: “Lục Kiêu, tối nay tôi sẽ đợi anh.” .

ха.

Cô chỉ khoác một chiếc áo ngủ trắng, một tay ôm ngực, tay kia cầm ly rượu vang đỏ lắc nhẹ.
Cô vừa tắm xong không lâu, mái tóc dài xõa tung, váy ngủ rộng rãi ôm lấy cơ thể, cổ áo hơi rộng, đường cong quyến rũ lộ ra không sót chút gì, cô đẹp đến khiến người, cũng làm người ta xao xuyến.

Ôn Huyền lại nhấp một ngụm rượu vang, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

Hai mươi mốt giờ.
Lục Kiêu lên xe là lập tức nổ máy, kéo phanh tay, đạp ga, làm liền một mạch.

Chiếc xe lao thẳng khỏi khu chung cư, Tang Niên ngồi sau không nhìn thấy vẻ mặt của đại ca, chỉ có thể nhìn qua gương chiếu hậu, thấy quai hàm anh siết chặt, môi khẽ mím, như có một lớp sương mù âm u bao phủ

khắp người, tản ra áp lực ngột ngạt.
Cậu nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?

Ban đêm.

Ôn Huyền đứng trước cửa sổ khách sạn nhìn ra thị trấn trong đêm, phía xa hình như có ngọn hải đăng đang lấp lóe, những ngôi sao lấp lánh chiếu bầu trời xanh thẫm, ánh trăng lạnh lẽo chiểu lên ngọn núi tuyết đằng
“Mau, ngồi nghiêm chỉnh, không muốn chết thì coi như không thấy cảnh lúc nãy, đừng hỏi gì hết.”

Trát Tây liếc nhìn gương mặt lạnh lẽo như tảng băng trôi của đại ca nhà mình, vội vàng thắt dây an toàn.

Tang Niên: “...”
Nói7 xong, cô chẳng cần biết anh đang nghĩ thế nào, chỉ liếc anh một cái rồi đẩy tay anh ra, đi ngang qua người anh.
Mà sau khi cô đi khỏi đó, Lục Kiêu vẫn đứng im như tượng, một tay còn đặt trên vách tường, không biết bao lâu sau mới2 dần rút tay lại, bàn tay siết thật chặt.

Ôn Huyền đi rồi.

Tang Niên và những người khác ở trong xe thấ0y cô ra thì kích động vô cùng. Dù gì thì cô cũng là nữ thần của họ, là một siêu sao, nhưng cô gái xuất sắc như thế lại bị đại ca của họ...
Lục Kiêu vẫn chưa đến.

Kế hoạch ngày mai của cô là đi du lịch đến núi Bayan Har, dự kiến về lúc ba, bốn giờ chiều, sau đó bắt xe tới sân bay. Giờ này ngày mai, chắc là cô đã ở Thượng Hải rồi.

Đây là một cuộc hành trình có hồi kết, là một chuyến du lịch phóng khoáng tùy thích, nói đi là đi.

Đúng vậy, tùy tiện, phóng khoáng.