Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 83: Thành viên mất tích



“Đại ca, đại ca, đã tra được vị trí cuối cùng của hai chiếc xe mất tích, ở khu Niên Bảo Ngọc Tắc!” Tang Niên vừa nhận được thông tin 1liên quan đến vị trí của chiếc xe do công ty du lịch cung cấp.

Lục Kiêu lái xe, tầm mắt nhanh chóng lướt qua bản đồ GPS, tro2ng lòng cũng đã biết đại khái là ở vị trí nào. “Sao thế?”

Anh lái xe, mắt nhìn thẳng vào con đường quốc lộ phía trước.
Bên tai anh chỉ quanh quẩn câu nói của Tang Niên.

“Cậu nói gì cơ?”
“Đại, đại ca...” Cậu lại mở miệng, nhưng lưỡi đã thắt lại.

Thấy Tang Niên cứng đờ mặt lại, anh đột nhiên nhíu mày, không hiểu sao, đáy lòng anh loáng thoáng dâng lên dự cảm chẳng lành.
Xe dừng ở ven đường, mưa to như trút nước, Lục Kiêu nhìn cậu rồi hỏi.

Ánh mắt của Tang Niên như hiện lên nét hoảng loạn và ngơ ngác, đương nhiên là không thể thiếu được sự lo lắng.
Sắc mặt của Tang Niên vô cùng khó coi, cậu lắp bắp nói ra một câu: “Trong số những du, du khách mất tích có một cô gái, tên là, Ôn...

Ôn Huyền...” Cậu vừa dứt lời, bánh xe phát ra âm thanh chói tai khi phải kéo lê trên mặt nhựa đường! Xe lệch sang một bên, bị một cú phanh gấp làm dừng lại ở bên đường quốc lộ.
Những chiếc xe việt dã ở phía sau tiếp tục đi nhanh về phía trước.

Mưa càng lúc càng lớn, làm màng tại rung rung, nhưng trong giây phút đó, Lục Kiêu chẳng nghe thấy gì hết.
“Có rồi, danh sách xác nhận thành viên mất tích, bảy du khách lần lượt đến từ Bắc Kinh, Hồ Nam, Thượng Hải...” Tang Niên nói ra thông tin của những người mất tích, nhưng khi tầm mắt bất thình lình nhìn thấy một cái tên, cậu im bặt trong giây lát! Bao nhiêu chữ nghẹn trong cổ họng, đôi mắt trợn to, thấy cái tên hiển thị phía sau thành phố Thượng Hải kia, cậu sững sờ cả người.

Sau đó bàn tay cầm điện thoại của Tang Niên cũng không nhịn được run rẩy.
Lục Kiêu nhìn thời tiết sắp đổ mưa to này, trong đầu anh bỗng nghĩ đến một bóng hình.

Cô từng nói, chuyến bay của cô là vào tối nay.
Không phải cậu ăn nói khó nghe, mà sự thật chính là như vậy, trong cái mùa và thời tiết quái quỷ này, mất tích ở cái nơi quái quỷ ấy, chỉ cần xuất hiện một chút bất trắc nào, nói không chừng là thật sự sẽ mất mạng thật! Lục Kiêu mím môi, đáy mắt hơi âm trầm, tất nhiên là anh biết nó nguy hiểm chừng nào.

Trong lúc nói chuyện, khu vực bọn họ đang đi giăng đầy mây đen.
Lúc này chắc cô đã đi rồi.

Điện thoại của Tang Niên đột nhiên vang lên một tin nhắn gửi đến.