Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 87: Che mưa chắn gió cho cô



Ý thức của Ôn Huyền dần mơ hồ, cô cảm thấy bản thân sinh ra ảo giác cho nên mới thấy được bóng người và mùi hương quen thuộc này.

Trong thoá1ng chốc, gió lạnh, bão tố như biến mất hết, hơi ấm phủ khắp người cô, cả thế giới tĩnh lặng.

Cuối cùng, mọi thứ trước mắt chìm vào bóng tối2. Lục Kiêu vội vàng bể cô gái vừa ngất xỉu lên, nhanh chóng chạy về xe.

Tang Niên cũng đã xuống dưới, mở cửa sau để anh đặt cô nằm 7vào cho thoải mái.

Tuy Ôn Huyền hôn mê, nhưng thỉnh thoảng vẫn ho khan, thậm chí thoáng khạc ra bọt máu.
“Tang Niên, mau qua bên kia giữ chặt cô ấy, để cô ấy dùng bình dưỡng khí thở đã.” Vừa nói, Lục Kiêu vừa nhanh chân chạy vòng ra cốp xe, lấy túi ống thở dùng một lần lên xe.

Anh nhanh chóng thao tác, lấy một chiếc mặt nạ thở oxy chuyên dụng sạch sẽ ra, cắm ống dẫn, nối với bình dưỡng khí, cuối cùng mới cẩn thận luồn ống dẫn nhỏ kia vào mũi cô.

Tình trạng tệ hơn anh tưởng.
Lục Kiêu rút Morphine vào ống tiêm, đẩy bơm kim tiêm cho hết không khí bên trong, sau đó mới vén tay áo cô lên, trên cánh tay trắng muốt hiện rõ vài mạch máu xanh nhạt.

Không biết khi vén tay áo cô lên, anh thấy thứ gì mà hơi khựng lại, nhưng rồi lại nhanh chóng tiếp tục động tác của mình.

Kim tiêm nhắm chuẩn tĩnh mạch của cô, đâm vào, Morphine từ từ chảy vào cơ thể cô.

Lục Kiêu không dời mắt khỏi gương mặt cô chút nào, sợ cô lại biến chứng tệ hơn.

Chờ xong xuôi hết thảy, sắc mặt Ôn Huyền khá hơn nhiều.

Cô tựa đầu vào bên kia kính xe, môi khẽ nhúc nhích, có vẻ lầm bầm gì đó trong cơn mơ.