Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 89: Sao nỡ chết được



Trước giờ Ôn Huyền rất nhanh mồm nhanh miệng, anh đã thấy nhiều lần lắm rồi, nhưng lúc này cô lại không nói chịu nói câu nào, chỉ ngkhiêng đầu nhìn anh.

Hai người nhìn nhau chăm chú, hơn mười giây sau Lục Kiêu dời mắt, nhìn xuống tấm thảm bên trong nhà bạtc, rồi lại nhìn vào cái bình nước treo trên móc áo đơn sơ, dường như không biết nên đặt tầm mắt của mình vào đâu. Anh lau cổ áo ướt đẫm của cô, lau cả cằm rồi cuối cùng nghiêm túc lau khóe miệng cho cô.

Tầm mắt của hai người và vào nhau.
Ôn Huyền dựa vào cánh tay rắn rỏi của anh, trong lòng chỉ cảm thấy an tâm.

Cô cúi đầu uống nước, tự nhiên thấy hơi khó thở, ho vài cái làm nước trà đổ ra ngoài một ít.
Ôn Huyền vẫn đang nhìn anh, anh có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đáy mắt của cô.

“Nhìn tôi mãi làm gì?” Anh hỏi.
Lục Kiêu thấy thế, vội vàng đỡ lấy chén trà, nghiêm túc lau sạch nước trà cho cô: “Đừng vội, uống từ từ thôi.” Ôn Huyền: “...” Đáy lòng mẫn cảm run lên, đây là...

Lục Kiêu thật sao?
Cô chỉ nghĩ rằng nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ nhíu mày, sau đó không kiên nhẫn quát cô là có phải miệng cô bị rò hay không, nhưng bây giờ anh lại có thể nói ra những lời như vậy, với giọng điệu như vậy?

Không hề trách móc cô một chút nào.
“Bây giờ tahấy thế nào rồi?”

Anh khẽ ho khan rồi hỏi.
Ôn Huyền chỉ cảm thấy không biết đây có phải là ảo giác của mình hay không, rõ ràng anh vẫn là anh, nhưng cô lại cứ cảm thấy hình như ở anh đã có gì đó thay đổi thì phải.

Thay đổi ở đâu nhỉ...? Nghe giọng nói khàn đặc của cô, Lục Kiêu rót cho cô một chén trà, sau đó cúi người, khụy một bên đầu gối xuống, khẽ nâng cổ cô lên rồi cho cô uống.
Lục Kiêu nghe cô nói vậy:“...” Bàn tay đang lau khóe miệng cô cũng khựng lại, sau đó khuôn mặt hơi chếch sang hướng khác, cánh môi mím nhẹ.

Dường như dưới ánh sáng màu vàng xuyên qua mái lều màu xám trắng, vành tai anh ứng đỏ bất thường.

Lúc mở miệng nói chuyện, anh còn cố ý họ mạnh một cái rồi trầm giọng nói: “Đã đến lúc này rồi mà cô vẫn không chịu nghiêm túc một chút, cô có biết hôm qua suýt thì cô bỏ mạng trên núi rồi không?” Ôn Huyền nhìn anh, độ cong nơi khóe môi lại sâu hơn một chút, hơi thở yếu ớt làm cho giọng nói của cô càng trở nên dịu dàng hơn, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta không kìm được mà run rẩy.