Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 922: Nổi giận, ra mặt cho cô (3)



“Đủ rồi, chị không thể.”

Dứt lời, cậu đứng lên bỏ đi, không hề quay đầu lại. Cô đã nói rõ với cậu rồi, có lẽ cậu sẽ không lăn tăn cái chuyện “lần đầu tiên” ấy nữa. Nhưng vì sao trong lòng cô lạ7i dâng lên cảm giác lạc lõng thể này?

Món bánh nấm Truffle trước mặt rất thơm ngon, nhưng cô lại chẳng có khẩu vị gì cả, chỉ th7ấy nó nhạt nhẽo vô vị.
Đó là một căn cứ khác của cậu ngoài quán karaoke kia.

Nơi đó ngập tràn bạo lực, máu me, tiền tài, sắc đẹp, cùng với - cái chết.
Người đó ngã vào rào chắn, sau đó lại bật trở về, ngã vật xuống sàn đấu.

Nhìn thấy cảnh ấy, những người dưới sàn đấu hò reo inh ỏi, người nào người nấy như tiêm thuốc kích thích, hưng phấn tột độ.
“A!”

Kèm theo tiếng hét thảm thiết, một người bị ăn trọn một cú đấm, mấy chiếc răng bay ra ngoài, máu me văng khắp nơi.
***

Một chiếc tàu0 điện ngầm lái tới, phát ra tiếng xình xịch trong đường hầm. Lời nhắc vang lên trên loa: “Tàu điện sắp vào bến, xin quý khách hãy...”
Đó là một nơi hắc ám, mặt ngoài thì rất đàng hoàng, nhưng trên thực tế lại làm chuyện phạm pháp.

Nơi đó là...
Chẳng qua không khí quanh người cậu quả âm trầm, không một ai dám tới gần, cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra với cậu.

Lúc này, điện thoại của cậu rung lên.
Một cậu thiếu niên mặc áo hoodie màu đen trùm mũ áo, cúi đầu xuống, bịt khẩu trang màu trắng.

Khi tàu điện mở cửa ra, cậu bước lên tàu.
Đám đông huyên náo, cậu đứng sang một bên, tay nắm chặt lan can.

Dáng cậu hơi gầy, mặc dù đang đeo khẩu trang, nhưng phần mặt lộ ra cùng sống mũi cao thẳng vẫn khiến người ta đoán được rằng cậu rất đẹp trai.
“Này, Ôn Dục.”

Thân thể gầy gò của 1cậu thiếu niên đã đi xa, không để cô có cơ hội nói thêm điều gì. Nguyễn Nhất Nhất nhìn cậu biến mất, không nói ra được cảm giác của mìn2h lúc này.
Một người khác thừa thắng xông lên. Thấy đối phương định đứng lên, anh ta giơ cánh tay ghìm chặt cổ, khiến người bị ghìm trợn ngược mắt, khuôn mặt đỏ lựng, gân xanh phồng lên. Trọng tài không hề quan tâm tới, bởi vì đây là một cuộc chiến sống còn. Trên sàn đấu, chỉ có một người được sống sót.

Đám đông càng thêm điên cuồng, tiếng hét vang khắp đấu trường dưới lòng đất.

Ôn Dục tới đúng vào lúc này.