Vượt Rào Trêu Chọc

Chương 93: Không thể kiểm soát



“Sao đứng ngây ra vậy, cô...”.

Lục Kiêu quay sang nhìn cô, vừa thấy gương mặt của cô liền giật mình.

Ôn Huyền không chớp mắt nhìn tì1nh huống trước mặt, rõ ràng trên mặt không lộ vẻ gì, nhưng đôi mắt kia lại như bị phủ một tầng u ám. Cổ tay lại bỗng bị giữ chặt.

“Cô có biết cơ thể cô có vấn đề không?” Lục Kiêu chợt hỏi, giọng rất trầm.

Ôn Huyền cứng người lại, chậm chạp xoay người nhìn anh, khóe mắt ẩm ướt nhưng môi lại thấp thoáng ý cười: “Tôi biết, tôi không có lá lách, bị cắt bỏ rồi.” Nghe vậy, sắc mặt Lục Kiêu thay đổi.
“Làm thể sẽ khiến lòng bàn tay cô bị thương.” Lục Kiêu không hỏi cô làm sao, chỉ0 từ từ gỡ tay cô ra, tuy động tác dứt khoát, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng.

Trái tim Ôn Huyền khẽ run lên, sống mũi cay cay, hốc mắt nóng ran: “...” Cô chỉ cảm thấy mình không thích bị người khác nhìn thấy bộ dạng này chút nào, nhất là Lục Kiêu, cô cứng ngắc rút tay mình về, cười gượng với anh, giọng nghèn nghẹn: “Anh không cần lo đâu, tôi không sao, một lát sẽ ổn thôi.” Dứt lời, cô quay lưng định đi.

Cô không muốn anh nhìn thấy mình suy sụp như vậy, nhưng cô không kiềm chế được, sao cô có thể nhịn được chứ.
Lục Kiêu cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm2 chặt của cô, đường gân trên mu bàn tay căng lên rõ ràng.

“Ôn Huyền?”.

Ánh mắt anh vô cùng phức tạp.
Lông mi Ôn Huyền khẽ r7un, cô chậm rãi khép mi, thoáng cười khẩy tự giễu.

“Không có gì” Nói thì nói vậy, nhưng nắm tay cô càng siết chặt hơn, vừa chịu đựng vừa gi7ãy giụa.

Bỗng, một bàn tay to bao phủ tay của cô, Ôn Huyền ngẩn ra, qua ánh mắt mông lung mơ hồ của mình, cô thấy anh nhẹ nhàng lại cẩn thậ2n gỡ từng ngón tay như muốn đâm sâu vào da thịt của cô ra.
Lục Kiêu nín thở: “Ai đá?” Ôn Huyền khẽ cắn môi dưới, dường như rất khó để mở miệng.

Lông mi cô run run, cuối cùng cô nói: “Bố tôi.” Lục Kiêu: “...”