Anh chàng đồng nghiệp xuống dưới cùng lkúc nãy: “Thật hơn cá vàng.” Cô đồng nghiệp kia cũng nghiêm túc gật đầu: “Thật một trăm phần trăm, không tin thì có thể đi xem camera.” Trước lời gặng hỏi của Ôn Huyền, Tiểu Tại Quân kể hết toàn bộ sự việc. Ôn Huyền nghe mà tức xanh mặt, mắng người phụ nữ kia hiếp bức người quá đáng, công ty ghẻ ấy không thích hợp để ở lại. Lục Kiêu vẫn im lặng, không biết anh nghĩ thế nào.
Lý Tại Quân cũng không muốn bọn họ làm gì, dù sao chuyện cũng kết thúc rồi, cô không muốn phản kích gì hết. “Cái gì!?”
Khi hiểu ra ý cô ấy, Ôn Huyền mở to mắt, vội vàng quay ra phía sau nhìn cô ấy. Một người bình thường có chịu vì cái công việc này, vì năm mươi ngàn tiền thưởng hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là Lý Tại Quận sẽ không làm. Chị dâu cô ấy là Ôn Huyền, nếu cô ấy quỳ xuống thì khác nào vả vào mặt Ôn Huyền?
Có một đồng nghiệp cầm điện thoại, không biết tìm được thông tin gì mà lại nhỏ giọng nói: “Nhà chồng Ôn Huyền là kiểu có thể lực phía quân đội...” Lần này, ngay cả quản lý cũng ngậm miệng. Vẻ mặt của Bạch Nhã trở nên phức tạp, đôi mắt trở nên sâu hơn. “Nói nghe xem nào. Bây giờ em bước vào xã hội rồi, phức tạp hơn vườn trường nhiều, em phải học cách...”
“Có người bắt em quỳ xuống xin lỗi.” Không đợi Lục Kiêu nói xong, cô đã ngắt lời. Cô ta đã sai người điều tra về Lý Tại Quân, nghe nói là bố mẹ đã mất, chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp mà thôi, hoàn toàn không biết rằng đằng sau cô còn dính dáng tới nhiều vấn đề như vậy.
Trên đường trở về, thấy Tiểu Tại Quân không lên tiếng, cúi gằm mặt ở phía sau, Ôn Huyền hỏi thẳng: “Xảy ra chuyện gì không vui à? Lẽ nào vẫn còn giống như lần trước, có người sai xử em làm việc vặt?” Lục Kiêu nhìn cô ấy qua gương chiếu hậu: “Lâu rồi không về thăm cô chủ em, em ủ rũ như thế, không biết còn tưởng là em không muốn về gặp bọn họ đấy.”
Lý Tại Quân cũng nói thẳng: “Vừa rồi xảy ra mâu thuẫn trong công ty, em không cười nổi.” Nghe vậy, mọi người nhìn nhau.
Thế thì cũng phải xem là yêu cầu xin lỗi thể nào đã. Chưa nói tới chuyện ai bắt nạt ai, nhìn dáng vẻ vênh váo của cái cổ họ Bạch kia không giống người có thành ý hợp tác gì cả. Cô đổi chủ đề, hỏi xem bọn họ đón mình về nhà là vì chuyện gì. Lục Kiêu thản nhiên nói: “Em về mà hỏi cô chú em, anh không biết.” Ôn Huyền: “..”
Cái gì mà không biết, anh biết hết!
***