Lý Tại Quân ngả người lên lan can, gió thổi làmc mái tóc mềm mại của cô bay lất phất. Cô cười nói: “Đương nhiên là được rồi ạ, nghĩ thôi đã thấy thích rồi.” Mặc dù đanag cười, nhưng trong lòng cô vẫn có cảm giác nào đó rất khó diễn tả. Cô không khống chế được cảm giác ấy, như thể trong nhà chỉ có mình cô là người ngoài. Quả thực cô không phải em gái ruột của Lục Kiêu, cũng không phải con gái ruột của cô chủ.
Cô ngửa đầu nhìn về phía mặt trời, nhắm mắt lại để người khác không nhìn thấy vẻ lạc lõng trong mắt cô. Thì ra cô chủ đã mua căn hộ này từ lâu rồi, nhưng hiển nhiên tất cả mọi người đều biết, ngoại trừ một mình cô.
Đến tận hôm nay bọn họ mới nói với cô. Trái tim Lý Tại Quân thắt lại, khẽ đau đớn và xót xa. Cô không khỏi hoài nghi là mình quá nhạy cảm, không nên để ý nhiều như thế.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cô vẫn buồn lắm. Ngay sau đó, bà Lục đưa quyển sổ màu đỏ đó cho cô, cầm tay cô cười tủm tỉm nói: “Con bé ngốc, cháu thích nơi này là được rồi. Mặc dù nó không lớn lắm, nhưng một mình cháu ở một trăm mét vuông là đủ rồi. Về sau, các vật dụng hằng ngày sẽ được chuyển tới theo đúng sở thích của cháu. Anh chị cháu nói là bọn họ sẽ lo phần nội thất cho cháu, coi như quà tốt nghiệp tặng cháu.”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lý Tại Quân, bà huých có một cái, cười nói: “Ngây ra đó làm gì? Mau đi cảm ơn anh chị cháu đi.” Trong lúc cô cảm thấy khó hiểu, bà Lục vẫy tay với ông Lục, ông Lục lập tức lấy một quyển sổ màu đỏ trong túi của bà ra, trên đó loáng thoáng có chữ “chứng nhận quyền sử dụng đất”.
Lý Tại Quân thộn mặt ra. Lý Tại Quân ngây ra như phỗng, chậm rãi vươn tay ra chỉ vào chính mình: “Căn, căn hộ này là dành cho cháu ấy ạ?”