Mặc dù đã vào mùa đông, nhưng tháng mười ở Hồng Kông vẫn ngập tràn ánh nắng, trời quang mây tạnh. Chị dâu nói với cô, người đó tên là William, mẹ là người Hồng Kông, bố là người Anh, vậy nên anh ấy là con lai.
Trong lúc cô đang do dự xem có nên chụp lén một bức ảnh hay không thì chị dâu cô nhìn qua. Trên một con tàu màu trắng có một cô gái, gió th7ổi làm tóc cô rối bời, trên cổ đeo một chiếc kính viễn vọng màu xanh lá cây.
Lúc mới lên tàu, Lý Tại Quận rất hưng phấn, đứ2ng hét to trên boong tàu, nhưng chỉ một lát đã cảm thấy chóng mặt vì gió biển. Cuối cùng, cô chỉ có thể chán nản mặc áo phao ngồi b0ên cạnh, suy nghĩ xem bao giờ được xuống tàu. Lý Tại Quân chột dạ đặt điện thoại xuống, mắt nhìn sang nơi khác.
Sau đó, không biết chị dâu nói gì với William, hai người họ cùng nhau đi tới. Cô mới bước vào đời, lần đầu tiên tới Hồng Kông, chưa quen với cuộc sống ở nơi này, chỉ có thể đi theo chị dâu.
Khi bọn họ tới bến cảng, ông chủ râu quai nón này lái một con tàu tới, trong tay còn cầm một chai rượu Tây, đeo kính râm, áo sơ mi trắng cởi ra mấy cúc, thấp thoáng để lộ cơ bụng rắn chắc và... ừm, cả lông ngực nữa. Nhiệt đ1ộ ở đây vào khoảng hai mươi độ, thời điểm nóng nhất trong ngày còn cao hơn nữa.
ở khu vực bến cảng, thỉnh thoảng lại nhìn t2hấy những du thuyền và tàu bè chở khách đi ngang qua. Bờ bên kia Hồng Kông là Thâm Quyến, cách nhau cái vịnh Thâm Quyến. Chim biển 7bay lượn dưới bầu trời, tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung.