Kệ cái tên Thẩm Mộc chết tiệt đó đi, cô đi hư1ởng thụ một mình vậy. Lý Tại Quân vẫn đang ngây ngất vì nhân vật manga ngoài cửa, hoài nghi đây có phải là một bức ảnh không. Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới. Anh ta cao một mét tám mấy, mái tóc vàng xoăn nhẹ, gương mặt đẹp rạng ngời, không khác gì nhân vật manga ngoài cửa. Lý Tại Quân nhìn mà mắt chữ A, mồm chữ O. Ôn Huyền bình tĩnh nhắc nhở cô: “Vững tâm lên nào, lau nước miếng của em đi.”
Nghe vậy, Lý Tại Quân vội vàng lau miệng, bảo vệ hình tượng trước mặt trai đẹp. Tàu của bọn họ lại theo tàu của Thẩm Mộc, cuối cùng dừng lại trước bến cảng. Lý Tại Quận hơi chần chừ, Ôn Hu7yền kéo cô ấy đi: “Sợ gì hả? Chị sẽ bảo bạn theo sát Thẩm Mộc, bao giờ anh ấy về khách sạn, về với ai, tất cả đều nắm bắt được hết.”7
Thực ra không bám theo Thẩm Mộc thì Lý Tại Quân còn thấy ổn hơn, vì cô cứ có cảm giác mình không tin tưởng anh, lén lút the2o dõi anh. Tuy rằng trong lòng cô vẫn hơi do dự.
Chị dâu cô cười sâu xa: “Bảo William dẫn chúng ta tới ch2ỗ này vui lắm.” Quán này không lớn, nhưng trông rất đặc biệt. Tấm biển hiệu màu đen được thiết kế theo phong cách Nhật Bản, ở cửa còn có một nhân vật manga cao một mét tám mấy. Nhân vật ấy mặc vest đen, cổ áo mở hé, đeo kính đen, khóe môi cong lên, mái tóc màu vàng xoăn nhẹ, đẹp trai gợi cảm, trong tay còn cầm một bông hồng tươi rói.
“Đây...” Đợi, đợi đã, đây là quản gì vậy? Phục vụ gì?
Anh chủ đẹp trai đi tới bắt tay, mỗi một biểu cảm đều đẹp đến mức ngỡ ngàng, dùng tiếng Nhật chào hỏi bọn họ. Mới đầu Lý Tại Quân còn tưởng Ôn Huyền sẽ dẫn mình tới quán ăn đêm gì đó, ai ngờ chị dâu cô lại nói: “Nhìn em là 0biết chưa trải sự đời rồi.”
Bây giờ vẫn còn sớm, muốn nhảy đầm gì đó thì phải tới nửa đêm. Xe của bọn họ lao vút trên đường, cuối cùng William và hai người họ xuất hiện trước cửa quán cà phê phục vụ AIA. Chứng kiến cảnh ấy, Lý Tại Quân lấy tay che mắt.
May mà anh cô không ở đây. Lý Tại Quận trợn tròn mắt.
Ôn Huyền ấn vào gáy cô ấy: “Vào mau lên, đứng bên ngoài làm gì.” “Mời mọi người đi theo tôi.”