"Tiệc sắp kết thúc rồi, ở đây là phòng nghỉ, cô ở đây chờ là được ạ."
Phục vụ đang nói, bỗng có tiếng gọi ở phía sau: "Phòng VVIP đang thiếu người đấy, cậu làm gì thế, còn không mau đến hỗ trợ!"
Anh ta vội vã quay đầu lại đáp vâng, như công việc không thể bỏ được, đành quay người dặn dò Lâm Vị Quang: "Xin lỗi cô Lâm, tôi còn có công việc cần phải xử lý, cô cứ đi đến phòng 102 là được, bên trên có biển số cả, nhớ đừng đi nhầm."
Lâm Vị Quang thấy nét mặt anh ta nôn nóng, cô không hỏi nhiều mà chỉ cười: "Được rồi, 102 đúng không, anh mau đi đi."
Lúc này nhân viên mới yên tâm, vội vàng cùng người bạn đi làm việc của mình.
Phòng 102 là căn phòng nằm ở cuối hành lang nên rất dễ tìm, Lâm Vị Quang nhìn chăm chú vào số phòng, dừng ở trước cửa hít một hơi.
Đoạn, cô không hề do dự xoay người đẩy cửa bước vào căn phòng 103 cách vách.
Cả căn phòng tối mịt, cô không sốt sắng bật đèn lên mà dựa vào cửa, yên lặng chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Tên nhân viên ban nãy rất kỳ lạ.
Chỉ cần dựa vào biểu hiện của anh ta là thấy, cứ như có ai đó gửi gắm phải đưa cô đến nơi này vậy, nhưng tột cùng là ai thì khó mà nói được.
Thật ra Lâm Vị Quang cũng không dám chắc, nhưng cô tình nguyện bản thân có bệnh đa nghi quá nặng, ngàn vạn lần đừng có chuyện xấu gì xảy ra. Nói gì thì Trình Tĩnh Sâm cũng đang ở đây, tuy không xác định được vị trí, nhưng nếu nơi cô có chuyện gì thì chắc chắn anh sẽ biết được.
Không biết tại sao, cô không muốn mất mặt ở trước mặt anh, theo lý thuyết thì cô không phải kẻ trọng mặt mũi, nhưng đối phương là Trình Tĩnh Sâm thì cô không muốn để lại cho anh một chút ấn tượng xấu nào.
Lâm Vị Quang suy nghĩ ngổn ngang, ước chừng vài phút qua đi, quả nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, dường như không chỉ là một người.
Nhất thời, cô cảnh giác ôm chút hy vọng cuối cùng, thầm cầu mong bản thân nghĩ nhiều.
Nhưng trời không chiều lòng người, tiếng bước chân dừng lại trước phòng 102, tiếng ồn ào khẽ vang lên, rốt cuộc cũng có một âm thanh vang lên bên tai Lâm Vị Quang----
"Không phải bảo cậu dẫn cô ta đến đây sao, người đâu?"
Tuy đối phương đã hạ giọng, nhưng cô vẫn xác định rất chắc chắn người bên ngoài là Chu Vô Ngu.
Lâm Vị Quang yên lặng nheo mắt, theo bản năng muốn ghi âm lại, nhưng căn phòng cách âm quá tốt, cô phải dán tai vào cửa mới miễn cưỡng lắm nghe được nội dung, chứ đừng bàn đến điện thoại.
Không thể thực hiện được thì chỉ đành từ bỏ, cô nín thở tiếp tục nghe lén bên ngoài nói chuyện.
"Tôi chắc chắn đã đưa cô ta đến đây, còn nói theo như lời của cô..." Đây là giọng của người nhân viên ban nãy.
"Tôi mặc kệ mấy chuyện này, tôi muốn biết người tôi cần gặp đâu rồi? Cậu có biết nếu để cho cô ta chạy thì sẽ phiền phức đến mức nào không?" Chu Vô Ngu không còn thanh thuần như trước nữa, mất kiên nhẫn nói.
Thật sự đúng là không sợ tai vách mạch rừng mà.
Lâm Vị Quang ngửi được mùi ngon, đến một hồi lâu sau, một giọng nữ xa lạ vang lên, có vẻ như là bạn Chu Vô Ngu: "Sốt ruột cũng vô dụng, không phải cậu đã nói con oắt đó rất giảo hoạt à, nói không chừng đang nghe lén ở một căn phòng nào đó đấy, tìm từng phòng là biết ngay mà."
Vừa dứt lời, nhân viên kia cũng phụ họa: "Đúng thế, là tôi đưa cô ta đến đây, bên dưới lầu cũng nói cô ta chưa đi, vậy thì chắc chắn là còn ở tầng này."
Đụ!
Lâm Vị Quang lùi về sau nửa bước, trong đầu nhảy số tư thế nào để ứng phó, qua vài giây không có kết quả, cô từ bỏ luôn.
- -- Cùng lắm thì quay về cái nghề bỏ trốn trâu bò ngày xưa, giằng co chính diện không được thôi, chứ chạy trốn là nghề của cô rồi.
Mấy người bên ngoài bị dọa sợ, Lâm Vị Quang đếm quân số, không nhiều như cô nghĩ, Chu Vô Ngu dẫn theo đồng bọn, là nữ.
Nhìn qua thì đều là bạn bè cùng trang lứa, tầm 17 18 tuổi, chỉ là hai vị trước mặt áo váy sang trọng đẹp đẽ, còn cô thì quá tầm thường mà thôi.
Nhân viên phục vụ là tên hoàn hồn đầu tiên, thấy mục tiêu lộ diện, anh ta thật sự không muốn dính dáng vào, vội vàng khom người rời đi.
"Tôi bảo sao không thấy người." Chu Vô Ngu cũng hoàn hồn, châm chọc, "Hóa ra là trốn à."
Cô gái bên cạnh cô ta cao gầy, nhìn thoáng qua Lâm Vị Quang, không khỏi hếch mày, quan sát cô vài bận.
Cuối cùng, cô gái này lắc đầu đầy thất vọng: "Đây là cô nàng kiều nữ kia ấy à? Còn tưởng là mỹ nhân hiếm có khó tìm, hóa ra cũng chỉ ngần này."
Lâm Vị Quang nghe ra đây là người vừa mới đưa ra ý kiến lục soát phòng, trông thì IQ cao hơn Chu Vô Ngu một chút.
Lâm Vị Quang cười, thản nhiên nhìn hai người nọ: "Tốn nhiều sức như vậy đưa tôi đến đây, cũng chỉ để trào phúng hai câu này thôi đấy à?"
Chu Vô Ngu nghe xong, cong môi.
"Hôm nay là sinh nhật tôi." Cô ta nói, "Lâm Vị Quang, cuộc vui này sao thiếu cậu được."
Văn hóa bàn tiệc không có gì để khen, bạn đẩy tôi tiếp, trò chuyện không để lộ ra chút nào, cẩn thận và khách sáo đến chán chết.
Từ trước đến nay Trình Tĩnh Sâm luôn không nhẫn nại gì với những chuyện thế này, anh đã qua cái thời mượn rượu nhờ ơn từ mười mấy năm trước rồi, bây giờ nếu không quen biết thì anh cũng chẳng bán đi phần tình cảm này.
Hôm nay là bữa tiệc của nhà họ Chu, nhưng họ Trình như anh lại không thiếu người kính rượu, lời nịnh hót bên tai quá nhiều, nghe mà mất kiên nhẫn.
Không còn sớm nữa, Trình Tĩnh Sâm định rời đi thì Hà Thứ gọi điện thoại đến, cũng có lý do cho anh rời khỏi cái nơi ầm ĩ này.
Ngoài sảnh chính quá nhiều người, Trình Tĩnh Sâm bèn cắt ngang đi lên khu nghỉ ngơi, vừa được vài bước đã nghe thấy tiếng tranh chấp.
Anh không hứng thú gì mấy chuyện này, nhưng một giọng nói trong đấy quá quen thuộc, thành công làm anh dừng bước.
Quả thật, không có hứng thú và không bận tâm là hai chuyện khác nhau, Trình Tĩnh Sâm đứng ở khúc ngoặt hành lang, không hề xấu hổ nhìn một nhóm người ở đằng xa.
Anh đứng nơi ánh sáng và bóng tối xen vào nhau, vị trí quá tuyệt với, không một ai nhìn ra.
"Không phải vẫn chỉ là cái thứ không được lộ diện thôi sao." Âm giọng Chu Vô Ngu không lớn, nhưng chung quanh quá tĩnh lặng, "Chút mới mẻ của cô rồi sẽ sớm qua thôi, thật sự xem bản thân mình là kẻ được coi trọng sao?"
Không chờ anh suy nghĩ xem có nên ra mặt hay không, Hà Thứ lại gọi đến, anh trầm ngâm một hồi lâu, quét mắt nhìn mấy người nọ rồi xoay người rời đi.
Lâm Vị Quang không hề biết việc này, cô còn bận đấu võ mồm, đối phương càng khó chịu cô lại càng vui vẻ.
"Cũng biết cách nói chuyện đấy."
Cô gái cao gầy thong dong lên tiếng, hứng thú nhìn cô: "Xem ra mày cũng biết hôm nay không thể động tay, trừ dùng miệng ra thì không còn cách nào nhỉ."
Lâm Vị Quang rất khó chịu khi bị người khác đoán được tâm tư.
Cô bỗng bước lên một bước, "Ha, vậy mày đoán thử xem tao có dám động tay không?"
Có vẻ như cả hai đều biết đến chiến tích một chọi hai vào tuần trước của cô, vừa thấy cô bước lên đã để lộ ra sự cảnh giác.
"Cố ý tìm đồng bọn, không phải là vì muốn có quần chúng vây xem à?" Lâm Vị Quang như cười như không, "Nếu tao đây buộc phải ôm lấy một cái tội danh, thì chi bằng đánh cho hả giận rồi tính tiếp."
Thiếu nữ cao gầy bị lời cô nói chặn họng, theo bản năng nhún nhường sang bên cạnh, không sao tin được: "Đồ điên."
Nhưng động tác của cô ta quá mạnh, quên mất việc bản thân còn vận chiếc đầm rườm ra, giày cai gót giẫm lên làn váy, cô ta hét lên một tiếng rồi ngã nhào ra đằng trước.
Lâm Vị Quang đừng gần đấy nhưng lười đỡ cô ta dậy, khoanh tay đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn toàn bộ quá trình té ngã của cô ta, thờ ơ.
Kiêng kị bên ngoài nên cô không dám hé răng, trong bóng đêm, ánh mắt cô lạnh tanh, muốn nhấc chân đá về phía trước.
Dường như đối phương đã đoán ra từ trước, bước lên ngăn lại cẳng chân muốn đá lên của cô, đồng thời đặt đầu gối vào giữa hai chân cô, tránh cho cô lộn xộn.
Nghe được âm thanh quen thuộc, cả cơ thể căng chặt của Lâm Vị Quang cũng thả lỏng hơn.
Thành thật rồi, bấy giờ cô mới nương theo chút ánh sáng mờ ảo nhìn rõ người trước mắt mình, là Trình Tĩnh Sâm không thể nghi ngờ.
Đang muốn mở miệng oán giận sao anh lại không lên tiếng, bên tai cô đã truyền đến tiếng bước chân từ xa đi lại, dường như có người tìm đến.
Nói đoạn, anh duỗi tay kéo lỏng cà vạt của mình ra, đầu ngón tay mở tung hai cúc áo, sau đấy túm lấy hai chân cô gập lại kéo mạnh cô về phía mình.
Thế cục đảo ngược trong chớp mắt.
Lâm Vị Quang bất ngờ, theo bản năng dẫm lên bên cạnh ghế sô pha muốn tìm lại điểm tựa, lại bị Trình Tĩnh Sâm thuận thế nâng đùi cô lên.
Lúc này đây cô đang vận chiếc quần năm tấc, gấu quần đến bắp đùi, nhiệt độ từ lòng bàn tay người đàn ông dính thẳng lên da thịt, như thiêu như đốt.
Da đầu Lâm Vị Quang như căng ra, nhấc chân muốn đá qua cũng khó, chỉ đành trơ mắt trừng anh.