Vượt Rào

Chương 26



Biên tập: Min



Biến cố này diễn ra quá đột ngột, dù Hà Thứ được đào tạo bài bản cũng không ngờ chỉ ra ngoài một chuyến mà được đãi ngộ thế này.

Cửa xe vỡ tan tành, mảnh gương vỡ vươn khắp đất, bên cạnh là một con dốc cao, thân xe vỡ vụn nằm ở rìa, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Sau khi xảy ra sự cố, Hà Thứ mau chóng bình tĩnh lại, bất chấp sự choáng váng ngắn ngủi đánh sâu vào tiềm thức. Anh ta đá văng cửa xe rồi lăn ra khỏi chỗ, vừa lúc nhìn thoáng qua hai kẻ từ trong chiếc xe gây án xuống xe, bỏ xe rời đi.

Phía sau là chiếc xe hơi màu đen vừa nãy đuổi theo bọn họ.

Quả nhiên là âm mưu từ trước.

Hà Thứ nghiến chặt răng, hiếm khi lại có cảm xúc phập phồng mãnh liệt thế này, đáng giận là không có cách nào đuổi theo, chỉ đành sờ soạng di động trong túi, định bụng gọi điện thoại báo cho đồng nghiệp trước.

Cũng may điện thoại chỉ bị vỡ màn hình, vẫn sử dụng được không có vấn đề gì, anh ta vừa bước ra ngoài gọi điện thoại vừa tìm kiếm thân ảnh Lâm Vị Quang, phát hiện cô bé còn chưa thoát thân thành công, nhất thời túa mồ hôi lạnh.

Đầu óc Lâm Vị Quang mê mang, lưng dựa lên cửa xe bể nát, thỉnh thoảng còn có cảm giác xung quanh lung lay sắp sụp đổ, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, không rõ được là mình rung hay xe rung nữa.

Cô sờ thấy một tay đầy máu, cũng không quá hoảng loạn, mau chóng ổn định lại tinh thần, dùng ống tay áo lau máu trên mắt, mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe---

Sườn dốc với một độ cao đủ để người ta phải lạnh gáy, ngã xuống thật thì vẫn có giảm xóc, tuyệt đối không chết được, nhưng nếu cả người và xe cùng rơi xuống thì nói không chừng.

Cô thở dốc kịch liệt, thân mình hãy còn đang run lên, nói không sợ là giả, nhưng cô vẫn nỗ lực chống cả thân mình lên bò sang phía bên kia cửa xe.

Đầu xe phà khói dày đặc, dường như đó là tín hiệu của nguy hiểm, Hà Thứ thấy mà lòng run rẩy, mặc kệ phải liên hệ ai, vội vã đi lên kéo cửa xe ra, chỉ sợ Lâm Vị Quang chết ngất bên trong.

Ngay vào lúc anh ta mở cửa xe ra, tay Lâm Vị Quang cũng thành công chạm được đến khung xe, mượn lực từ bên trong lăn ra ngoài.

Lúc này mới thành công thoát hiểm.

Trạng thái căng chặt của Hà Thứ vẫn chưa thả lỏng được chút nào, đặc biệt là sau khi thấy gương mặt đầy mú của Lâm Vị Quang thì càng hoảng sợ đỡ cô dậy, kiểm tra xem rốt cuộc là cô đã bị thương ở đâu.

Đầu Lâm Vị Quang còn đang choáng váng, bên tai ầm ĩ ong ong khiến cô không nghe được Hà Thứ đang nói gì.

Nhưng cô có thể thấy được sắc mặt nôn nóng của đối phương, đại khái cũng đoán ra được nội dung câu nói, có sức mà không có lực xua tay, cô muốn nói mình không sao, song lại phát hiện thậm chí cô còn không có sức lực để mở miệng.

Nếu không phải là được Hà Thứ đỡ, chỉ sợ cô đã ngã ngồi trên mặt đất cũng nên.

Phía sau truyền đến tiếng sột soạt, Lâm Vị Quang trì độn nghiêng đầu đứng đực ra tại chỗ nhìn, cô mới nhận ra bản thân vừa mới tìm được đường sống từ chiếc xe thần chết kia.

Thân xe lung lay ở hàng rào chắn bên sườn dốc một hồi lâu, cuối cùng vẫn không chống đỡ được, lăn xuống sườn, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.

Lâm Vị Quang híp mắt, có chút hoảng hốt nhìn tàn dư của hình ảnh đó, ý thức cố gắng chống đỡ cuối cùng cũng tan biến theo chiếc xe kia.

Mọi âm thanh đều xa dần, đầu óc cô nặng trĩu, ngất đi.

Khi Trình Tĩnh Sâm đến bệnh viện, bước đi của anh chưa khi nào hấp tấp như thế.

Anh đẩy cửa phòng bệnh ra, vừa nhìn thoáng qua đã thấy Lâm Vị Quang ngồi ngay ngắn ở mép giường.

Sắc mặt đứa trẻ không ổn lắm, thậm chí là có chút tái nhợt, phần đầu miệng vết thương còn chưa được xử lý xong, máu tươi vẫn còn đọng lại, càng làm cho gương mặt kia thêm phần suy yếu và bệnh tật.

Yếu ớt như một tờ giấy mỏng, chỉ cần một chút bất cẩn cũng có thể khiến nó tan biến.

Thậm chí Trình Tĩnh Sâm còn phải ngưng thở.

Mọi suy nghĩ ngổn ngang ồn ào ban đầu trong đầu giờ phút này đều quy về bình tĩnh, anh chỉ nhìn thoáng qua cô, đã quên mất chuyện gì nặng nhẹ trong đầu.

Tiếng mở cửa rất vang, cửa đập mạnh vào vách tường phát ra tiếng động rõ ràng, y tá đang thu dọn hộp y tế bị dọa hoảng mà run cả người lên.

Lực chú ý của Lâm Vị Quang cũng bị thu hút, lúc này là cô vừa được đưa đến bệnh viện, miễn cưỡng lắm mới khôi phục lại một chút tỉnh táo, giương mắt lên nhìn về phía trước.

Lại không ngờ rằng đó là Trình Tĩnh Sâm.

- -- Dù sao thì cách mở cửa này cũng không quá lễ phép, không giống với hành động mà người này sẽ làm.

Tầm mắt cả hai giao nhau trong không trung, rồi không tách ra nữa.

Lâm Vị Quang nhìn Trình Tĩnh Sâm, không khỏi có chút ngây người.

Chắc hẳn anh đã đến ngay khi nhận được tin, có thể thấy rõ vẻ mệt mỏi phong trần, vẻ mặt bình thản ngày thường cũng không còn nữa, hóa ra cô cũng có thể thấy được nét hoảng sợ trên gương mặt anh.

Lâm Vị Quang có chút buồn cười, không biết có phải là bị đâm cho váng não hay không nữa, nhưng phản ứng đầu tiên lại là cảm thấy, có khi nào dáng vẻ chảy máu này của cô xấu xí lắm không.

Cô thật sự không còn sức lực để đùa giỡn nữa, hơi cố nâng khóe môi lên, trầm giọng gọi anh một tiếng: "Chú ơi."

Dường như lúc này Trình Tĩnh Sâm mới thoát ra khỏi cảm xúc cuồn cuộn, hồi phục lại tinh thần.

Âm thanh của cô đã kéo anh về lại cõi trần.

Y á kinh hãi chưa ổn định lại bắt gặp được vẻ ngoài đẹp trai của người đàn ông ấy, cảnh đẹp thì ý vui, chỉ là sắc mặt quá âm trầm, cảm giác quá bức bách.

Lâm Vị Quang thấy thế thì dời mắt đi, dùng tiếng Anh dịu dàng trấn an cô: "Chị gái ơi, đó là chú em, không sao đâu, chị cứ bận việc của mình đi."

Y tá hiểu ra gật đầu, bấy giờ mới bắt đầu chọn ra dụng cụ và bình thuốc cần dùng, chuẩn bị xử lý miệng vết thương cho cô.

Trình Tĩnh Sâm cất bước đến gần, những cảm xúc lõa lồ vừa này đã được anh thu về hết, lúc này gương mặt đã không còn vẻ khác thường nào.

Nhưng đáy mắt vẫn lạnh băng như trước đã bộc lộ ra rõ tâm tình không được ổn định của anh lúc này.

"Sao lại có biểu cảm này." Lâm Vị Quang ngẩng mặt lên, nhìn anh rồi cười, "Lần đầu tiên tôi được thấy chú như thế đó, không giống chú chút nào cả chú à."

Trình Tĩnh Sâm nhìn dòng máu chảy trên trán cô, bắt mắt chui tọt vào tận đáy lòng, anh dời mắt đi, trầm giọng: "Bị thương cũng không thấy cháu bớt nói đi."

Lâm Vị Quang dễ dàng nhận ra được là anh đang quan tâm và rối bời vì cô, khóe môi không khỏi cong hơn.

"Chú rõ là đau lòng tôi." Cô lầm bầm, "Trước đó bị dọa cho sợ nên không nhận ra, bây giờ mới thấy đau lắm luôn đó."

Vì bị thương mà cả người cô đều ủ rũ, ngữ điệu cũng hiếm khi không giương cao, lười biếng và mềm mại, có sức mà không có lực, nói chuyện cứ như làm nũng.

Bình thường Trình Tĩnh Sâm thấy cô diễn kịch làm bộ làm tịch rồi cũng quen, đến lúc mọi chuyện thành sự thật, anh lại không biết nên ứng phó như thế nào, chỉ có thể lẳng lặng duỗi tay ra vén lọn tóc mái bị máu thấm khô ra sau tai cô.

Lòng bàn tay cũng bị dính màu máu đỏ tươi, càng thêm nóng rực.

Lâm Vị Quang vốn còn chưa thích ứng được với vẻ trầm mặc và ít lời này của anh, nhưng rất nhanh sau đó cô đã chẳng thể bận tâm được nữa rồi.

Vì y tá đã bắt tay vào xử lý vết thương cho cô.

Vết thương của Lâm Vị Quang không nặng, ở trên đầu, đều là do ở trong xe mà thành, nói gì thì cô ngồi ở vị trí ghế phải của xe, khi xe lật trọng tâm cũng bị chênh lệch làm cô váng hết cả đầu.

Lúc trước vì trạng thái tinh thần căng thẳng quả mức nên cô không có thời gian để bận tâm đến tình trạng cơ thể, bây giờ thả lỏng rồi, chỉ thấy nơi nào cũng đau đớn.

Quá trình băng bó vết thương không mấy dễ chịu, Lâm Vị Quang tự xưng là rất giỏi chịu đau cũng không kiềm được siết chặt năm ngón tay lại, tàn nhẫn bóp chặt mới miễn cưỡng khống chế được biểu cảm.

Cô không rên lấy một tiếng, y tá lại bận việc của mình nên không để ý cô đang nhẫn nhịn, còn khen: "Bạn nhỏ, em kiên cường thật đó, vết thương này chị thấy mà còn đau thay cơ."

- -- Nhưng mà nỗi đau này còn hơn gấp mấy lần so với chị nhìn thấy đó.

Lâm Vị Quang nhắm mắt lại, nghĩ thế.

Cô đã quen không để lộ nhược điểm trước mặt người khác rồi, dẫu sao thì những người mà đau lòng cho cô đều đã rời đi, bộc lộ sự mềm yếu ra đó cũng chỉ chuốc lấy chê cười, cô không muốn như thế.

Lưng Lâm Vị Quang thấm mồ hôi đến ướt đẫm, trong lúc cô đang tự giằng co với chính mình, cổ tay đột nhiên bất thình lình bị ai đấy cầm lấy.

Cùng lúc đó, đối phương khống chế đẩy những ngón tay đang căng chặt của cô ra, ngăn lại hành vi tự ngược đãi bản thân này.

Lâm Vị Quang bất ngờ, theo bản năng rụt tay lại nhưng không thành.

Cô kinh ngạc ngước mắt lên, bất chợt chạm đến ánh mắt không một gợn sóng trong chiếc giếng cổ của Trình Tĩnh Sâm, trong đôi mắt ấy có một loạt cảm xúc phức tạp lướt qua trong giây lát, cô không sao bắt được.

"Bình thường kiêu ngạo lắm cơ mà, bây giờ thì đi nhẫn nhịn."

Hiếm lúc anh lại nghiêm túc với cô, hình như có chút chần chờ, nhưng rồi vẫn nắm lấy tay cô, nhàn nhạt nói: "Đau thì nói, không ai dám chê cười cháu cả."

Lòng bàn tay nóng bỏng, da thịt chạm nhau.

Lâm Vị Quang không rõ là đau hay vì gì khác, bàn tay được nắm phảng phất như muốn cháy đến nơi, cô không kiềm được cuộn cuộn lại, đáy lòng mềm mại không rõ bị đánh nơi nao.

Cô bình tĩnh nhìn Trình Tĩnh Sâm, đối phương không lảng tránh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng kia, chỉ là bàn tay nắm chặt cô không chút lơi lỏng.

"..." Lâm Vị Quang mím môi, giọng nói khô khốc, một hồi lâu sau mới khẽ khàng nói: "Đau."

"Tôi đau." Cô nhăn mũi, vành mắt dần dần ửng đỏ, cuối cùng cũng chịu nói ra suy nghĩ chân thật nhất, "Mấy đứa khốn nạn kia dám làm thế với tôi, tôi còn chưa từng chịu ấm ức như thế này đâu."

"Lúc ấy tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng mình sẽ bỏ mạng nơi này nữa cơ, tình huống nguy hiểm như thế ép buộc tôi không dám hoảng loạn, sợ sẽ gây thêm phiền phức cho chú Hà."

"Một đám già làng không biết xấu hổ, không dám tự mình ra tay, cứ ở trong tối..."

Lúc này mới có được dáng vẻ của một cô gái đang tuổi lớn, bị thương sẽ ấm ức, không vui sẽ làm nũng, chứ không phải là thu hết mọi cảm xúc đặng cất giấu đi.

Ánh mắt Trình Tĩnh Sâm khe khẽ run lên, kiên nhẫn chờ cô xả giận xong.

Lâm Vị Quang ít nhiều vẫn có chút khống chế, lầu bầu mắng chửi một hồi lâu, cũng chỉ rớt thêm được vài giọt nước mắt, phần nhiều là vì đau đớn và tức giận mà ra, không đến nỗi để lâu mới nguôi ngoai.

Đôi mắt vẫn còn đọng nước mắt nhìn anh, cô mím môi nắm tay anh thật chặt, uể oải lẩm bẩm: "Chú ơi, chú phải báo thù cho tôi đấy."

Trình Tĩnh Sâm không đáp, chỉ nhẹ nhàng đè lòng bàn tay cô lại, lòng bàn tay lành lạnh cũng đã có chút ấm áp.

"Bọn nó sẽ không sống yên ổn đâu." Anh nói.

Lâm Vị Quang tin anh, Trình Tĩnh Sâm có cả một rừng kinh nghiệm để đối phó với những chuyện này, nhất định sẽ xử lý rất khá.

Lại chịu đau thêm một chập, phần miệng vết thương cũng được y tá xử lý xong xuôi, y tá cẩn thận quấn băng gạt lại cho cô, rồi dặn dò những điều cần phải lưu ý trong quá trình sinh hoạt.

Chỉ trong chốc lát sau, kết quả kiểm tra cho Lâm Vị Quang đã ra, chấn thương não rất nhỏ, tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể khỏe lại.

Cũng may không có vấn đề gì khác, bấy giờ sắc mặt của Trình Tĩnh Sâm mới thả lỏng đôi chút.

Lâm Vị Quang cũng đã xả giận xong, mắng đến là sung sướng, lại thấy miếng vải bịt trên đầu rất khó chịu, duỗi tay lên muốn sờ.

Trình Tĩnh Sâm lập tức ngăn lại, nhíu mày răn dạy: "An phận chút, quậy cái gì."

Lâm Vị Quang oan uổng vô tội chớp mắt, nhưng không có thêm động tác gì nữa, nói lên suy nghĩ của mình: "Chỗ này bị thương sẽ không gây ảnh hưởng đến quá trình mọc dài tóc của tôi chứ?"

Nói đoạn, dường như là còn tưởng tượng thêm, cô bèn treo lên mặt biểu cảm lã chã chực khóc, thút thít: "Tôi chỉ mới vừa tròn 18, không muốn hói đầu sớm vậy đâu mà."

Trình Tĩnh Sâm: "..."

Anh nên nghĩ đến từ lâu rồi, nhóc con này đúng là không đoan chính gì.

Lâm Vị Quang làm như lo thật, lại dùng tiếng Anh dò hỏi y tá, y tá bị câu hỏi này của cô chọc cười, bảo cô an tâm dưỡng thương: "Không có gì đâu, miệng vết thương không làm tổn thương chân lông, sẽ không ảnh hưởng đến quá trình dài tóc."

Lâm Vị Quang yên tâm rồi, thế là lại thay đổi sắc mặt, cười mỉm chi nhìn chị gái y tá rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người mắt đối mắt.

Lâm Vị Quang không cười nữa, nhìn Trình Tĩnh Sâm nói chắc nịch: "Có người muốn mạng tôi."

Cô không ngu ngốc, sau khi việc này xảy ra cô đã mau chóng cân nhắc lại, đối phương không thể không biết trong xe chỉ có cô và Hà Thứ, nếu vụ tai nạn này mà nhằm vào Trình Tĩnh Sâm thì sao có thể mắc sai lầm được chứ.

Trừ phi ngay từ lúc đầu, mục tiêu của đối phương, là cô.

"Thẩm Minh Trạch và Lâm Thành Bân." Trình Tĩnh Sâm gật đầu, thản nhiên nói, "Bọn họ tưởng rằng dùng mạng cháu có thể uy hiếp tôi."

Trong lòng Lâm Vị Quang hung hăng thóa mạ hai lão già làng kia, nhưng nét mặt thì không đổi, trêu đùa: "Nhưng thật ra thì thế nào?"

Trình Tĩnh Sâm không hề đáp lại ngay như dự liệu của cô, trái lại, anh cụp mắt quan sát cô, rồi mới lên tiếng: "Xác thật là thế."

Bốn chữ, Lâm Vị Quang nghe xong mà sửng sốt.

"Chú, chú lặp lại lần nữa?"

Cô hậu tri hậu giác hiểu ra đây là có ý gì, hiếm lắm mới nghe được một câu thuận tai từ lão già này, cô chỉ hối hận tại sao vừa nãy không ghi âm, nếu không thì sau này không còn dư âm gì nữa rồi.

Nghĩ ngợi, cô không khỏi bất ngờ: "Hóa ra chú cũng có lúc nói chuyện đường hoàng với tôi cơ đấy."

Một giây dịu dàng nứt toạc.

Trình Tĩnh Sâm vô cảm nhìn cô, "Lâm Vị Quang, nên khâu cái miệng cháu lại."

Lâm Vị Quang muốn nói hai ta đều như nhau thôi, nhưng chắc chắn không thể nghi ngờ câu này sẽ đổ thêm dầu vào lửa, thế là ngoan ngoãn câm miệng.

Cô thật sự rất biết thời thế đó nha.

Trình Tĩnh Sâm thấy cô có thể ồn ào như này thì đoán chừng không đến bao lâu là có thể khôi phục lại cuộc sống khỏe như vâm ngày xưa rồi, bèn nói: "Tôi đã cho người đến canh, lát nữa tôi quay lại, cháu an phận đợi đi, hơi trễ nhưng tôi sẽ lại đến đón cháu về."

Hà Thứ được anh sắp xếp cho đuổi theo truy tìm hai chiếc xe kia, chắc hẳn lúc này đã có tiến độ rồi, anh cần phải tự mình qua đấy xử lý.

Dặn dò xong, Trình Tĩnh Sâm giơ tay lên nhìn đồng hồ, rồi xoay người định đi về phía cửa.

Ở nơi anh không nhìn thấy, Lâm Vị Quang lặng lẽ treo lên một nụ cười giảo hoạt, ánh mắt cũng long lanh rạng ngời.

Một giây ngay khi anh chuẩn bị đi, cô bỗng đứng phắt dậy, không cần nghĩ ngợi đã giang hai tay ra, vòng lấy eo anh từ đằng sau.

Trình Tĩnh Sâm chững lại thấy rõ.

Trong nháy mắt tiếp theo, anh đã nắm lấy cánh tay cô và hơi dùng lực, tựa như muốn kéo cô ra, song cuối cùng không biết vì cớ gì mà lại không làm thế.

Lâm Vị Quang không muốn đoán tâm tư anh, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên dáng người rắn rỏi của đối phương, cô đã từng nhìn thấy nó vài lần, nhớ mãi không quen nên không nghĩ rằng lại có thể nhân được cơ hội này chiếm chút hời.

Lão gì không chỉ có rất nhiều kinh nghiệm, mà những phương diện khác đều không tệ đến bất ngờ.

Vẫn là lão già mlem hơn, cô quyết định trước mắt không xem xét đến mấy cậu trai trẻ nữa.

Trong đầu ngổn ngang suy nghĩ, ngoài miệng lại vẫn buông câu thuận tai: "Cảm ơn chú, tôi biết chú tốt với tôi mà."

"Quả nhiên chú đau lòng cho tôi." Giọng cô rất mềm mại, "Tôi sẽ không bao giờ cãi nhau với chú nữa đâu."

Trình Tĩnh Sâm biết nhóc con này có rất nhiều mặt, độ tin cậy của từng câu nói gần như bằng không, vậy nên không định tin tưởng thật lòng.

Phần lưng bị thiếu nữ cọ mơ hồ nóng lên, người con gái mềm mại trắng nõn gần trong gang tấc, là một thằng đàn ông, rất khó mà không sinh ra ý đẹp, dù là Trình Tĩnh Sâm cũng không ngoại lệ.

Anh cụp mắt, bàn tay trắng nõn tinh tế vòng quanh người, chỉ cần nhẹ nhàng kéo ra là có thể tránh được.

Và Trình Tĩnh Sâm quả thật đã làm thế.

Anh không dao động gỡ cánh tay cô ra, đang muốn dạy dỗ cô bớt động tay động chân lại thì cửa phòng bệnh bị người ngoài đẩy ra.

Y tá vừa nãy quay lại, giương mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi khiếp sợ đứng sững sờ tại chỗ.

Lâm Vị Quang còn đang buồn bực sao chị ấy lại kinh ngạc đến thế, giây sau đã nhớ ra câu trả lời trước đó mình thuận miệng nói, bấy giờ mới phản ứng lại được.

- -- Ặc, cô bảo đây là chú của cô đó.

Đương nhiên y tá khó có thể tiêu hóa nổi, giải thích mình quên lấy sổ khám bệnh, vội vàng lấy đồ rời khỏi phòng, cả quá trình tiêu tốn chưa đến nửa phút.

Trước khi đi còn không quên liếc mắt quan sát họ thêm một lần, trong hoài nghi còn có chút hưng phấn.

Phòng bệnh lần thứ hai chìm trong yên tĩnh.

Khi sự trầm mặc gần đạt đến cảnh giới xấu hổ, Lâm Vị Quang mới thanh thanh cổ họng: "Chuyện là..."

Còn chưa dứt lời, lại có thêm một người xuất hiện trong tầm nhìn của họ, chính xác thì là người vệ sĩ nước ngoài kia của Trình Tĩnh Sâm.

Dường như đối phương thấy cửa phòng khép hở liền đẩy thẳng vào, thấy tư thế mập mờ dây dưa của hai người, vẻ mặt mờ mịt.

Mấy giây sau anh ta mới mau chóng phản ứng lại, bình tĩnh hơn, theo đường cũ đi về lại hàng lang của bệnh viện, thậm chí còn rất tri kỷ đóng cửa phòng bệnh lại.

Trình Tĩnh Sâm: "..."

Lâm Vị Quang: "..."

Trầm mặc, trầm mặc là khách vip đêm nay.

"Vệ sĩ của chú cũng rất là..." Cô vội rụt tay về, không tìm ra được câu từ, khó khăn lắm mới bật ra được hai chữ, "Tri kỷ."

Trình Tĩnh Sâm nhắm mắt lại, một chút thương sót cuối cùng danh cho Lâm Vị Quang cũng biến mất không còn tung tích.

"Lâm Vị Quang." Anh trở tay ấn cô ngồi về lại mép giường, thong dong nói, "Cháu nên thấy may mắn vì hiện tại cháu đang bị thương đi."

Lâm Vị Quang hoài nghi chắc hẳn anh đang muốn treo cô lên tháp truyền hình Berlin cũng nên.

Lập tức quyết đoạn im miệng, cô cung kính ý bảo anh đi đường thuận buồm xuôi gió.

Trình Tĩnh Sâm thấy sự vô dụng này của cô cũng chỉ đành niết nhẹ mi tâm, không phản ứng lại cô mà lập tức rời đi.

Không biết bao lâu sau, người vệ sĩ kia lại đi vào canh giữa trước cửa, vẻ mặt cũng không có gì khác thường.

Lâm Vị Quang nhàn đến hoảng, có vài bận muốn nói chuyện với anh ta nhưng mãi mà không thành công, tên này quá cứng nhắc, kiệm chữ như vàng, tuyệt đối không phải là đối tượng có thể nói chuyện phiếm.

Điện thoại lại bị rớt hư nên cô cũng không chơi được, thế là phải lay lắc trong phòng bệnh, rảnh rỗi quá thể thế là mở TV lên xem chương trình truyền hình.

Đến chạng vạng tối, hiện trạng nhàm chán này mới bị phá vỡ.

Tiếng đập cửa vang lên, một vị bác sĩ đi vào dùng tiếng Anh dò hỏi: "Xin hỏi cô Lâm ở đây đúng không?"

Lâm Vị Quang đang dựa vào đầu giường ngáp dài, nghe thế liền nhìn về phía anh ta: "Là tôi, sao thế?"

"Có vài hạng mục còn chưa kiểm tra, đã đến số của cô rồi, bây giờ có thời gian chứ?"

Lâm Vị Quang lẳng lặng quan sát đối phương một chập, phát hiện không có chỗ nào bất thường mới gật đầu: "Được."

Vừa nói xong cô đã hất cằm ý chỉ vệ sĩ trầm mặc đứng ở cửa, nói với bác sĩ, "Người này là bạn tôi, cậu ta đợi lâu cũng chán chết rồi, ngại quá nhưng mà tôi muốn hỏi là có thể cho cậu ta thôi tôi được chứ?"

Vệ sĩ: "..."

Trên gương mặt vô cảm ấy cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.

Bác sĩ do dự một chập, cứ như thể thấy cả hai nhìn thế nào cũng chẳng giống bạn bè, nhưng không hỏi nhiều mà đồng ý ngay, sau đó liền đưa cả hai lên lầu ba làm các kiểm tra tương ứng.

Sau khi đến địa điểm cần đến, vệ sĩ đừng chờ ngoài hành lang, Lâm Vị Quang đi vào một mình.

Bác sĩ hỏi cô tỉ mỉ mấy vấn đề, đều liên quan đến thân thể và vết thương của cô, không có gì bất thương, chỉ vài phút đã nhẹ nhàng kết thúc đối thoại.

Lâm Vị Quang thấy không còn vấn đề gì nữa, định đứng dậy đi thì bỗng nghe thấy một giọng nam ôn hòa truyền đến----

"Vị Quang?"

Là tiếng Trung.

Cô đột ngột dừng bước, vô cảm đứng yên một chỗ ngoái đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy một người đàn ông trung niên mặc vest giày da bước ra khỏi phòng, khuôn mặt hiền lành nhìn cô mỉm cười.

Chỉ cần nửa giây thôi là Lâm Vị Quang đã nhận ra người đến là ai.

- --- Người đàn ông nâng chén với cô trong đêm mừng thọ của Trình Trọng Minh.