Vượt Rào

Chương 44



Tuy rằng Lâm Vị Quang dự đoán sẽ ký hợp đồng rất nhanh, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

Chỉ một ngày, Chử Văn đã nhận được liên lạc của Hà thị, hẹn thời gian đến công ty ký tài liệu.

"Không phải anh nói phải vài ngày mới xong sao?" Lâm Vị Quang hiển nhiên không hề cảm thấy hài lòng đối với tin tức này, "Sao thời gian mới có một ngày đã muốn đi ký hợp đồng rồi?"

"Chứng minh hiệu suất làm việc của tôi cao." Chử Văn nói, dường như rất kiêu ngạo, không quên đòi phần thưởng cho mình, "Nhớ tăng lương cho tôi.’

Lâm Vị Quang ngược lại muốn trừ tiền lương của anh ta, đáng tiếc không được, cô là một cấp trên trưởng thành, không thể hành động theo cảm tính.

Chử Văn nhìn thấy cô có vẻ không vui, không khỏi nghi ngờ, "Ban đầu không phải cô nói phải nhanh chóng trở về Mạn Thành sao, bây giờ lại muốn ở lại thành phố A?"

Những chuyện vòng vo bên trong, Lâm Vị Quang không có cách nào nói với anh ta, đành phải thở dài, qua loa đáp lại: "Anh coi như tôi không muốn trở về làm việc đi."

Chử Văn tất nhiên nghe ra được cô trả lời không nghiêm túc, nhưng cũng thật sự không đoán ra được cái gì, tự mình suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra một khả năng.

"Nhìn dáng vẻ tiếc nuối của cô, đừng nói thừa dịp mấy ngày nay, nuôi một tình nhân nhỏ ở thành phố A đấy chứ?"

Lâm Vị Quang: "..."

Lời nói này tốt nhất đừng để Trình Tĩnh Sâm nghe được.

"Đúng vậy, anh ấy không chịu theo tôi về Mạn Thành, tôi càng không thể ở lại đây chờ anh ấy." Cô nhún vai, tùy ý lật tài liệu trong tay, vẻ mặt không sao cả, "Nhưng như vậy cũng tốt, chuyện cần phải lo lắng trong công việc đã đủ nhiều rồi, thêm chút chuyện tình cảm, tôi sẽ phiền chết."

Chử Văn nghe thấy lời nói này, không nhịn được nghiêm túc quan sát cô, hoang mang: "Không đúng, cô không phải là loại người dùng bạo lực để cướp đoạt sao? Người ta không đi theo cô thì cô cứ dùng bạo lực đi.

Lâm Vị Quang quả thực cạn lời không biết nói gì.

Hay cho một câu dùng bạo lực để cướp đoạt, cô ngược lại cũng muốn, nhưng rốt cuộc ai mạnh hơn ai còn chưa biết chắc được.

"Anh ta không xứng đáng." Lâm Vị Quang khoát tay, mặt không chút thay đổi nói, "Có thời gian rảnh này tôi bàn thêm vài chuyện làm ăn không tốt sao? Suy nghĩ không thông cỡ nào mới lãng phí thời gian vào cuộc sống tình cảm."

"Hơn nữa, dựa vào cái gì mà tôi phải chủ động." Nghĩ đến đây, cô hơi bất mãn than thở, cũng không biết là oán hận ai, "Quả nhiên không được vẫn là không được."

Chử Văn cũng không biết rốt cuộc là cái nào "Không được", cũng không dám hỏi, im lặng.

Anh ta luôn cảm thấy từ sau khi đến thành phố A, Lâm Vị Quang rất là lạ, như đang giấu diếm cái gì, nhưng cụ thể là chỗ nào thì anh ta lại nói không nên lời, dù sao đều là chuyện sinh hoạt cá nhân, anh ta cũng không hỏi tới nữa.

Sau khi ký xong hợp đồng, ông cụ Hà mở tiệc chúc mừng, người được mời không nhiều lắm, đều là nhân viên quản lý các công việc trong dự án hợp tác, coi như là một bữa tiệc khởi công.

Địa điểm vẫn là nhà hàng cao cấp lúc trước, Lâm Vị Quang không cho Chử Văn đi cùng, chỉ bảo anh ta chờ ở khách sạn, khi bữa tiệc gần kết thúc, cô sẽ bảo anh ta tới đón.

Chử Văn mừng rỡ vì được rảnh rỗi, bận rộn vài ngày rốt cục cũng được rảnh để nghỉ ngơi, dặn dò cô vài câu uống ít rượu một chút thì ra ngoài ăn cơm, chuẩn bị về phòng đợi lệnh.

Lâm Vị Quang luôn miệng đồng ý ít dính đến rượu, nhưng buổi tiệc mừng thọ lúc trước, bọn họ chỉ lo bàn chuyện công việc, không thế nào uống rượu nói chuyện phiếm cho thật đã, hôm nay thật vất vả bắt được cơ hội, đương nhiên cô muốn uống một bữa thật đã với ông cụ.

Hai năm gần đây tửu lượng của Lâm Vị Quang tăng lên, mặc dù không đến mức ngàn chén không say, nhưng cũng hơn rất nhiều người trong bữa tiệc, mặc dù liên tiếp tiếp rượu, trên mặt cũng không thấy men say.

Cô và Trình Tĩnh Sâm không ngồi gần nhau, trong lúc đó lại càng không có đối thoại, ngoại trừ lúc vào sảnh hai người có đối mặt ngắn ngủi với nhau, từ đó về sau không có tiếp xúc nữa.

Buổi tiệc hôm nay cũng không phải là buổi tiệc nghiêm túc chính thức cỡ nào, mọi người đang ngồi chậm rãi mà nói chuyện với nhau, từ công việc tới cuộc sống, lại từ cuộc sống tới con cái, nhìn quanh một vòng, dường như chỉ có hai ba người không xen vào được đề tài này.

Ông cụ Hà và bậc cha chú của Trình Tĩnh Sâm xem như là bạn cũ, bởi vậy đối với anh cũng có chút quen thuộc, mở miệng trêu chọc anh: "Mấy năm trước lúc gặp cháu, bên cạnh không có người đi cùng, sao đến bây giờ, vẫn là như vậy?"

Trình Tĩnh Sâm tựa lưng vào ghế, nghe vậy chỉ mỉm cười, không để lại dấu vết mà nói sang chuyện khác: "Cháu chẳng qua là không mời bạn gái đi cùng mà thôi, sao lại nói tới chuyện lập gia đình rồi."

"Người trẻ các cháu ấy, ai cũng từ tốn không vội vàng, cũng chỉ có những người già chúng ta đây thích lo lắng." Ông cụ Hà lắc đầu, cười thở dài: "Nhưng mà cho dù chuyện làm ăn bận rộn cỡ nào, cũng phải để tâm đến mình chứ."

Toàn bộ quá trình Lâm Vị Quang đều dự thính, không phát biểu cảm tưởng, cũng không lên tiếng, chỉ chậm rãi nhấp một ngụm rượu.

Lại nói chuyện phiếm vài câu, ông cụ Hà nhắc tới tiến triển hạng mục kế tiếp, Lâm Vị Quang lúc này mới đáp lời, cùng ông ấy trao đổi một lát.

"Nghe A Huyên nói, đây là lần đầu tiên cháu tới thành phố A, sao, không ở lại thêm vài ngày sao?" ông cụ Hà hỏi cô, "Ông vốn định tìm người dẫn cháu đi dạo xung quanh, coi như là thả lỏng."

Lâm Vị Quang cười khéo léo từ chối, đang muốn nói có thể để Hà Du Huyên đi với chính mình, lời đến bên miệng, lại sửa miệng nói: "Mạn Thành còn có việc đang chờ cháu xử lý, chuyến bay sáng sớm ngày mai, chờ có thời gian rảnh rỗi nhất định sẽ đến đây nữa."

Vừa dứt lời, cô liền phát hiện một ánh mắt rơi vào trên người mình, không hề che dấu, cô liều mạng kiềm chế mới không nghiêng đầu nhìn nhau với đối phương.

Ông cụ Hà chợt cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng thông cảm cho cô vừa mới đứng vững, khó tránh khỏi công việc bận rộn, nên không nhắc lại.

Bữa tiệc tiến hành đến nửa đoạn sau, Lâm Vị Quang cảm thấy rượu dường như bắt đầu phát huy tác dụng, vì thế rời tiệc một lát, đi ra vườn hoa hóng gió cho tỉnh.

Đã nói là uống rượu với ông cụ, nên cô thật sự cơ bản không động đến đũa, hiện giờ trong dạ dày không hề thoải mái, cô vừa đi xuống hành lang, vừa nhíu mày ấn ấn thái dương.

Gió đêm mùa xuân ở thành phố A thấm lạnh, cô đứng ngoài gió ngẩn người một hồi lâu, không bao lâu liền cảm thấy có chút lạnh.

Nhưng cũng không hề muốn trở về, Lâm Vị Quang dứt khoát buồn chán mà đi dạo trên hành lang dài, ý muốn tìm kiếm cảm giác quen thuộc năm đó từ nơi này.

Thời gian đã cách quá lâu, chuyện xảy ra lúc ấy lần nữa hiện lên trước mắt, thật ra đã không còn nhớ rõ lắm, nhưng sự uất ức lúc đầu vẫn rất rõ ràng, chỉ là đứng ở góc độ hiện tại mà nhìn lại, cũng không có gì ghê gớm.

Khi đó cô lại cảm thấy trời sắp sập, còn ấm ức muốn rơi nước mắt, quả thật là mỗi một giai đoạn có một cách suy nghĩ khác nhau.

Nhớ đến đây, Lâm Vị Quang không khỏi có chút buồn cười, cảm thấy cũng gần đến thời gian, nên định men theo đường cũ trở về.

Nhưng mà vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, dần dần tiến gần về hướng bên này.

Không biết tại sao, Lâm Vị Quang chỉ dựa vào trực giác liền xác định được thân phận của người tới, cho nên không quay đầu lại, đứng bất động tại chỗ.

Cho đến khi tiếng bước chân kia dừng lại, duy trì một khoảng cách không gần không xa với cô, cô mới không khẽ run rẩy lông mi, buông ánh mắt xuống.

Trình Tĩnh Sâm nhìn bóng lưng cô, không tiến lên nữa, trò chuyện nửa câu cũng không nói, đi thẳng vào vấn đề, lạnh nhạt hỏi: "Ngày mai em sẽ đi?"

Gió đêm thổi tới, Lâm Vị Quang cảm thấy có chút lạnh, hai tay nhét vào túi, đầu ngón tay lặng lẽ cuộn tròn lại, lạnh nhạt ừ một tiếng, coi như trả lời.

"Bởi vì tôi." Giọng nói của anh bình tĩnh, giống như là chắc chắn.

Lâm Vị Quang nghẹn ngào, bị giọng nói của anh làm cho thấp thỏm không yên, cảm thấy mình ở trước mặt anh thật sự là không có cách nào nói chuyện đàng hoàng, chẳng nói được mấy câu thì đã muốn cãi nhau, quả thực không bao giờ có thể giao tiếp được một cách bình thường.

Cô im lặng thở ra một hơi, đè nén cảm xúc trong lòng, trào phúng nói: "Chú đừng tự mình đa tình, cháu vốn là bởi vì công việc mới ở lại vài ngày, hiện tại không có việc gì, đương nhiên phải về chỗ của cháu."

Trình Tĩnh Sâm nghe vậy, cũng chỉ cười nhẹ một tiếng, từ chối cho ý kiến.

"Vậy sao?" Anh nói, "Vậy em vẫn muốn quay lưng lại nói chuyện với tôi?"

Lâm Vị Quang không chút suy nghĩ, không khống chế được cảm xúc, tâm lý phản nghịch trực tiếp bị anh k.ích thích, đột nhiên xoay người, tức giận nói: "Chú..."

Lời còn chưa dứt, cô giật mình nhận ra Trình Tĩnh Sâm chẳng biết đã đến gần từ lúc nào, mà cô xoay người như vậy, suýt nữa đụng vào trong lòng anh, cô theo bản năng liền lui về phía sau.

Nhưng cô đã quên mình đi giày cao gót, bước đi quá hốt hoảng, quên mất ổn định trọng tâm, lại ngoài ý muốn trẹo mắt cá chân, đau đến mức cô khẽ nhíu mày.

Tuy rằng không lên tiếng, nhưng Trình Tĩnh Sâm vẫn nhận ra sự khác thường, trước tiên đỡ lấy cô, tránh cho cô bị thương lần thứ hai.

Hôm nay Lâm Vị Quang cũng không có mang giày quá cao, nhưng trẹo chân như vậy vẫn rất đau, cô thử hoạt động hai cái, có chút miễn cưỡng.

Người thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô tự biết hiện tại một mình đứng thẳng sẽ chịu thiệt, nên không buông tay Trình Tĩnh Sâm ra, mặc dù điều này làm cho cô có chút không được tự nhiên.

"Em đang trốn tôi." Trình Tĩnh Sâm hạ mi mắt, ánh mắt trầm tĩnh, "Đã có chuyện muốn hỏi, vì sao lại lần lượt lảng tránh tôi?"

Bị nói trúng một cách bất ngờ không kịp đề phòng, Lâm Vị Quang dừng một chút, mới mạnh miệng nói: "Cháu không lảng tránh, lần đó không tính."

"Em không tính?" Giọng nói của anh bình tĩnh, cảm xúc rất nhạt, "Lâm Vị Quang, em đang sợ cái gì, sợ ngày hôm sau đối mặt với tôi, tôi sẽ từ chối em một lần nữa?"

Lâm Vị Quang mím môi, lần này bị nói trúng, cô không thể ngụy biện nữa.

Đúng, cô chính là sợ, cô chính là không muốn nghe anh từ chối theo kiểu người lớn nữa, không muốn lại nếm trải cái sự mất mát cùng khổ sở đó, nếu kết cục đã định sẵn, vậy cô sẽ làm cái người phóng khoáng mà rời đi trước đấy.

Không được tự nhiên, tùy hứng, sĩ diện, nhưng chuyện đã đến nước này, cho dù cô có làm như vậy, cũng không cảm thấy hối hận chút nào.

"Bây giờ hỏi những câu này, còn có ý nghĩa sao?" Cô cười nhẹ, ngước mắt nhìn anh, "Đó chỉ là cháu của năm đó mà thôi."

Trình Tĩnh Sâm lại hỏi: "Vậy bây giờ thì sao?"

Cô không ngờ anh lại đáp lại như vậy, đột nhiên giật mình.

Anh cũng không định bỏ qua chuyện này, nhìn cô chằm chằm, "Trả lời đi."

Lâm Vị Quang không lên tiếng, mím môi dời tầm mắt, không muốn lại thảo luận cái này, lại bị nắm lấy cằm một lần nữa quay mặt lại, hai người lại lần nữa đối mặt.

Cô có chút tức giận, đưa tay đẩy anh, "Lúc trước cháu cũng không ép hỏi chú, chú dựa vào cái gì bắt cháu phải nói?"

Anh không hề dao động: "Bây giờ hỏi, muốn cái gì tôi cũng cho em."

Lâm Vị Quang trừng mắt nhìn, muốn mắng anh dựa vào cái gì cô phải làm theo ý của anh, nhưng lời đến bên miệng, lại không cách nào phát ra được.

- - Thú vị lắm sao?

Nhắc tới cũng buồn cười, cô chỉ là muốn có được đáp án từ chính miệng anh nói ra mà thôi, kết quả dây dưa đến bây giờ, mà ngay cả một đáp án cũng không có.

Cô có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng tại sao anh không thể chủ động nói cho cô biết?

Lâm Vị Quang càng nghĩ càng khó chịu, gần như định từ bỏ, quay mặt sang một bên, hơi xê dịch người, lại vô ý tác động đến mắt cá chân bị trật, đau đến mức cúi đầu hít một hơi.

Trình Tĩnh Sâm cũng ý thức được lúc này cũng không phải thời cơ tốt để nói chuyện, khẽ nhíu mày, tạm thời gác lại đề tài vừa rồi, "Quên đi, về trước đi."

Nói xong, anh nhìn cô một cái, "Có thể tự mình đi không?"

Lâm Vị Quang ỉu xìu, thử cử động mắt cá chân, nói: "Có thể hay không, chú cũng sẽ không..."

Cô còn chưa nói xong, Trình Tĩnh Sâm bỗng nhiên cúi người, cõng cô lên.

"... cõng cháu." Cô bổ sung đầy đủ lời nói.

Lâm Vị Quang mở to hai mắt, không nghĩ tới anh thế mà lại thật sự sẽ cõng cô, còn chưa kịp phản ứng, cánh tay cũng đã theo bản năng ôm lấy cổ anh.

Cô bám chặt vào lưng anh, có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh trong nháy mắt của mình, càng ngày càng nghiêm trọng, đập đến mức lồng ng.ực tê dại.

Ban đêm quá yên tĩnh, cô thậm chí sợ chút tiếng động này sẽ bị anh nghe thấy, đành phải cẩn thận nín thở, khẩn trương dựa vào anh.

Ai cũng không nói gì.

Giữa hai người khó có được sự bình yên, không hề đối chọi gay gắt, không hề giương cung bạt kiếm, giống như lại trở về khoảng thời gian chung sống nhiều năm trước.

- - Nhưng cũng sắp kết thúc rồi.

Đây là điều tốt đẹp cô không giữ được, cô tình nguyện chưa bao giờ trải nghiệm qua, để ngày sau nhớ lại, sẽ không khổ sở như vậy.

Cô thật sự rất muốn cứ như vậy mà cho qua, nhưng nghĩ đến sau này, vẫn cảm thấy rất buồn.

Lâm Vị Quang không biết tại sao, cả người bỗng nhiên bị cảm xúc tiêu cực cực lớn bao phủ, cô khẽ cắn m.ôi dưới, nhưng vẫn không cách nào làm cho mình tỉnh táo.

Từ giây phút giọt nước mắt đầu tiên trào ra khỏi hốc mắt, cô đã không khống chế được nữa, mím môi lặng lẽ khóc lên.

Cô liều mạng kiềm chế, không muốn để cho người trước mặt phát hiện, nhưng hai người lúc này kề sát như vậy, bại lộ chỉ là chuyện sớm muộn.

Lông mi ướt át ấm áp của cô gái trong lúc lơ đãng cọ qua bên cổ, thoáng qua rồi biến mất, giống như là ảo giác, làm cho Trình Tĩnh Sâm hơi ngơ ngẩn.

Nhưng anh biết, đây cũng không phải là ảo giác.

Lâm Vị Quang khóc.

Đột nhiên ý thức được điều này, trái tim Trình Tĩnh Sâm dường như tạm thời đình trệ trong chốc lát, tiếp theo đập cực nhẹ, lại có chút nặng nề mà rơi xuống, phát ra tiếng vang rõ ràng.

Tính tình Lâm Vị Quang hiếu thắng, từ trước đến nay không muốn dễ dàng phơi bày vẻ mặt yếu ớt cho người khác thấy, mặc dù đỏ mắt rất nhiều lần, nhưng vẫn có thể bị cô cố nén trở lại.

Đây là lần đầu tiên, cô lặng lẽ rơi nước mắt trước mặt anh.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng lặng lẽ chiếu rọi vạn vật, Trình Tĩnh Sâm nhìn phía trước đèn đuốc sáng trưng, dừng bước, im lặng trong chốc lát, cuối cùng lặng lẽ thở dài.

Anh không thể làm như không thấy được.

"... Em khóc cái gì?" Anh hỏi, giọng rất thấp.

Lâm Vị Quang không lên tiếng, lại tựa như khóc càng dữ dội hơn, cả người đều run rẩy, chịu đựng không phát ra âm thanh.

Trình Tĩnh Sâm không hỏi nữa, chỉ đi tới trước bậc thềm dài dưới hành lang, đặt cô xuống, để cô ngồi xuống.

Sau đó, anh gập một chân, ngồi xổm trước người cô.

Lâm Vị Quang lau nước mắt, đã nhiều năm không khóc ở trước mặt người khác, cô cảm thấy thẹn thùng, cảm thấy xấu hổ vì sự yếu đuối đột nhiên ập đến của mình, cúi đầu không chịu để cho anh nhìn mình.

Cô hiếm khi lộ ra tính trẻ con, Trình Tĩnh Sâm âm thầm than nhẹ, giơ tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, đầu ngón tay nhanh chóng ướt đẫm một mảng.

Anh không làm như vậy còn đỡ, bỗng nhiên dịu dàng an ủi như vậy, Lâm Vị Quang càng ấm ức.

"Chú về đi." Cô đẩy tay anh ra, bởi vì khóc quá dữ dội, giọng nói run rẩy, "Chú đẩy cháu ra xa nhiều lần như vậy, biết cháu buồn cỡ nào không, hiện tại lại để tâm tại sao cháu khóc?"

Trình Tĩnh Sâm không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn cô, chờ tâm tình cô từ từ bình phục.

Anh cũng muốn biết rõ ràng một số chuyện.

Từ lúc còn rất nhỏ, anh đã xây lên bức tường ngăn cách nội tâm của mình với thế giới bên ngoài, không có bất kỳ sự vật nào có thể lay động, hết thảy đều ở trong tầm khống chế của anh, sự căm hận hoặc yêu quý từ những người bên cạnh, anh đều đối đáp rất tự nhiên. Tuổi tác dần lớn, cách anh đối xử với mọi người cũng càng ôn hòa có chừng mực hơn, nhưng tầng ngăn cách kia từ đầu đến cuối vần ở đó, chưa bao giờ sinh ra vết nứt.

Trình Tĩnh Sâm quen với cách sống lạnh nhạt xa cách như vậy, hơn nữa còn cố ý cứ như vậy cả đời, anh luôn sống tỉnh táo hơn người khác vài phần, mà điều này quả thật đã giúp anh thắng rất nhiều người một cách dễ dàng.

Nhưng từ khi Lâm Vị Quang xuất hiện, tất cả đều có sự chuyển biến mới.

Anh không thể bình tĩnh tự kiềm chế được nữa, bởi vì cô mà anh cảm nhận được vô số cảm xúc mà mấy chục năm trước chưa từng trải qua, anh bài xích, kháng cự, nhưng vẫn không làm được gì.

Anh biết mình có lẽ có thể thử tiếp nhận, nhưng anh chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, lại càng không biết nên làm như thế nào, sợ sẽ không được như mong muốn.

Về sự từng trải, anh là tiền bối của cô, nhưng trên phương diện tình cảm, anh vẫn cần cô dẫn dắt từng bước.

Thật ra đã có rất nhiều lầm, anh buộc mình phải xem nhẹ phần tình cảm này, nhưng mỗi lần nhìn về phía cô, sẽ phát hiện ngọn lửa trong mắt cô thật ra chưa bao giờ tắt.

"Cháu muốn ở lại bên cạnh chú", cô vẫn luôn nói với anh như vậy.

Cho nên anh nói, anh sai rồi.

Lâm Vị Quang ổn định cảm xúc một lát, đã không còn mất khống chế mà rơi nước mắt, im lặng không lên tiếng mà cúi đầu, nhìn chằm chằm hai đầu gối của mình.

Nhưng vào lúc này, Trình Tĩnh Sâm không nhanh không chậm mở miệng.

"Tôi từ chối em, bao gồm chuyện hai năm trước để em đi, là không muốn em bị hạn chế ở một phương trời nhỏ, cuộc sống của em vừa mới bắt đầu, về sau có lẽ sẽ gặp được người thích hợp hơn." Anh nói, giọng nói rất nhẹ, "Nếu như em không ở bên cạnh tôi, tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em, nhưng nếu như em đã thuộc về tôi, tôi sẽ không cho em cơ hội hối hận."

"Lúc đó nếu như tôi bắt em về, em sẽ không bao giờ chạy thoát được nữa."

Anh nhìn cô, hỏi từng câu từng chữ: "Lâm Vị Quang, nói với em như vậy, em đã hiểu chưa?"

"Cho dù là khi đó hay là hiện tại, cuộc đời của em cũng chỉ vừa mới bắt đầu, tôi đồng ý cho em cơ hội hối hận, cũng là chừa đường lui cho mình." Nói xong, Trình Tĩnh Sâm hơi dừng lại, mới chậm rãi mở miệng.

Anh rốt cục thừa nhận: "... Tôi cũng biết sợ hãi."

Lâm Vị Quang có chút nói không nên lời.

Cô sợ mình mở miệng thì sẽ khóc nức nở, liều mạng đè nén sự chua xót kia, nhưng lại không đè nén được cảm xúc trong mắt.

Về mặt tình cảm, bọn họ thật ra đều làm chưa đủ tốt, đều luống cuống tay chân.

Anh dùng cách trưởng thành tàn khốc mà yêu cô, không hỏi cô có đồng ý tiếp nhận hay không, mà cô thẳng thắn xúc động hành động theo cảm tính, không có được sự đáp lại thì liền trốn tránh, nhiều lần thăm dò rồi lại không cách nào thật sự buông bỏ.

Bọn họ đều giống nhau không cầm nên nổi không bỏ xuống được.

Ràng buộc của tuổi tác, gông xiềng của năm tháng, vào giờ phút này đều biến mất, bọn họ hiện tại là hai người rõ ràng, mặt đối mặt, đem chính mình phơi bày ra một cách hoàn toàn.

"Nhưng cháu chưa bao muốn chú tính toán thay cháu."

Cô buồn bực nói: "Cháu chỉ là...... muốn chú yêu cháu."

Nói đến nước này, đã không còn đường lui.

Lâm Vị Quang không muốn nhìn anh, trước mắt không thể khống chế hiện lên một tầng hơi nước, cô tự biết mình chật vật, vội vàng muốn nghiêng người tránh né, lại bị người đàn ông đè chặt lại, không thể nhúc nhích.

Lâm Vị Quang không lay chuyển được anh, vừa vội vừa tức, cảm xúc càng không khống chế được, tức giận trừng mắt nhìn anh.

Hai người giằng co vài giây, nước mắt của cô liền tuôn rơi, nhanh chóng thấm ướt khuôn mặt.

Lâm Vị Quang chê mình quá mất mặt, cam chịu nhắm mắt lại, muốn trốn tránh hiện thực, sau một khắc, cô lại nghe thấy Trình Tĩnh Sâm dường như thở dài, nhẹ như ảo giác, cô không rảnh bận tâm.

Ngay sau đó, đầu ngón tay hơi lạnh của đối phương vuố.t ve gò má cô, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, cô thử mở mắt, lại bắt gặp ánh mắt vô cùng dịu dàng của anh.

Bên trong chứa đầy rất nhiều tình cảm mà cô xem không hiểu, đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy tình yêu rõ ràng như vậy trong đáy mắt anh.

Cô ngẩn người trong chốc lát.

Cách ánh trăng và bóng đêm, Trình Tĩnh Sâm hơi cúi đầu, rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, hôn cô thật sâu.

Âm thanh, hình ảnh, dường như đều đang nhanh chóng đi xa, toàn bộ ý thức của Lâm Vị Quang tựa như đều bị sự dịu dàng gần trong gang tấc trên môi chiếm cứ, trong đầu tựa như cũng không còn lại gì cả.

Nụ hôn này hết sức dịu dàng, lưu luyến bịn rịn, tình ý kéo dài rốt cục không tiếng động mà lộ ra, hòa tan ở giữa răng và môi.

Sự thật giữa bọn họ, rất rõ ràng.

Hôn xong, Lâm Vị Quang khẽ thở hổn hển, không nhìn anh, chỉ cúi đầu xuống, đem mặt chôn vào cổ anh.

Bên tai nóng bỏng, cô cảm thấy mình đã hiểu được điều anh muốn bày tỏ nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói.

Một lát sau, cô khàn giọng hỏi: "Đây là có ý gì?"

Trình Tĩnh Sâm không đáp, chỉ nâng mặt cô lên, có chút không cách nào khác mà nhìn chăm chú vào cô.

Lông mi Lâm Vị Quang khẽ run, nước mắt lung lay sắp chảy xuống, được anh nhẹ nhàng hôn lấy.

Xem như châu báu.

"Em phải về Mạn Thành, cũng được." Anh nói, "Tôi đi với em."