Vượt Rào

Chương 58



Lúc đầu biết Trình Tĩnh Sâm muốn dẫn mình đi mua nhẫn, sự vui sương lấp đầy đầu óc Lâm Vị Quang, khi ra cửa đã bình tĩnh lại một chút, cứ cảm thấy thiếu chút cảm giác nghi thức

“Ôi.” Cô dụi dụi vào người đàn ông bên cạnh, hỏi: “Cái này xem như anh đang cầu hôn sao?”

Trình Tĩnh Sâm bất ngờ quan sát cô từ trên xuống dưới, không trả lời mà hỏi lại: “Em thấy sao?”

Đàn ông khốn chỉ toàn úp mở.

Lâm Vị Quang chửi thầm trong lòng, đuổi theo anh muốn nói lý: “Qua loa quá, chú ơi chú không cảm thấy như vậy sao?”

Cuối cùng Trình Tĩnh Sâm cũng không chọc cô nữa, trầm giọng cười khẽ, giơ tay gõ trán cô, từ từ nói: “Đây chỉ là thuốc an thần tạm thời cho em, anh có từng khiến em chịu ấm ức đâu.”

“Nhẫn anh sẽ tìm người đặt làm, cái này chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng.” Nói rồi, anh khẽ hất cằm, ra hiệu bảo cô vừa đi vừa nói: “Nửa năm này chúng ta đều rất bận, anh không biết được có thể sắp xếp ổn thỏa không, nhưng sẽ nhanh thôi.”

Anh nói rất ngắn gọn, nhưng ý đã cực kỳ rõ ràng, lòng Lâm Vị Quang khẽ động: “Nhanh cái gì?”

Anh liếc cô một cái: “Đừng giả ngu.”

Lâm Vị Quang bất mãn bĩu môi, cố ý nói: “Anh cứ như vậy mà xác định em sẽ ngoan ngoãn gả cho anh à, lỡ em chạy thì sao?”

Theo câu nói nói ra, Trình Tĩnh Sâm cười như không cười nhìn cô, đáy mắt đen tối không rõ, không nhìn ra cảm xúc gì.

Không hiểu sao Lâm Vị Quang bỗng hơi rụt rè, theo bản năng dịch sang bên cạnh, nhưng ngay sau đó, đã bị anh không cho xen vào mà lôi cánh tay, ôm đến trước người anh.

Anh cúi đầu, biểu cảm thong dong như cũ, thay cổ sửa sang cổ áo, sau đó hơi khom người xuống, dù bận vẫn ung dung bắt lấy tầm mắt cô.

“Anh sẽ nhốt em trong nhà.” Giọng điệu anh dịu dàng, giống như lời thì thầm thân mật của nhân gian, như vô ý nói: “Tra tấn trên giường, thế nào cũng không cho đi, phạm vi hoạt động bị giới hạn trong phòng ngủ, sau này chỉ được nhìn thấy một mình anh.”

Nói xong, anh dịu giọng hỏi: “Đã hiểu chưa?”

Lâm Vị Quang: “…”

Mọe, tên đàn ông già lộ nguyên hình cũng thật đáng sợ.

Thấy cô bị lời nói hù dọa, Trần Tĩnh Sâm mới hơi mỉm cười, đứng dậy, lại trở lại sự thản nhiên như cũ: “Nói đùa.”

Lâm Vị Quang đang thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên không kịp đề phòng lại nghe anh tiện đà nói: “Nhưng mà, em có thể thử.”

Lâm Vị Quang: “…”

“Không cần không cần.” Cô vội vàng lắc đầu không ngừng, hắng giọng, không dám chọc cười đùa giỡn nữa: “Em chỉ tùy tiện nói thôi.”

Khi trước bộc bạch tình cảm, cô nghe anh nói cái gì mà “Nếu bắt em về, cuối cùng em sẽ chạy không được”, còn tưởng chỉ là cách nói phóng đại, bây giờ xem ra, rất có khả năng là sự thật.

Lâm Vị Quang âm thầm thở dài, nghĩ thầm tên đàn ông già quả nhiên không phải người đứng đắn gì, cũng may cô cũng không phải.

Một đôi gộp lại, vậy không phải là vừa đúng dịp sao.

-

Đêm đó về nhà, đã hơn 10 giờ.

Lâm Vị Quang tắm gội, sấy tóc xong rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đi nghịch điện thoại, ánh mắt lơ đễnh đảo qua một app màu xanh dương, mới nhớ tới chuyện mình đã quên đi từ lâu.

Từ sau khi bận công việc, trừ ứng dụng mạng xã hội, cô tắt hết tin thông báo hậu trường khác, cho nên lúc bấm vào, tin tức thông báo lập tức bị lấp đầy, giao diện thậm chí còn lag một giây.

Thanh thế to lớn, Lâm Vị Quang không khỏi sửng sốt.

Cô không nghĩ lúc ấy mình nhất thời hưng phấn viết trả lời, bây giờ đã là người được yêu thích hàng đầu, lần trước lúc cô xem bình luận và lượt thích chỉ có hai chữ số, bây giờ bình luận đã hơn nghìn, số lượt thích còn gần như hơn chục nghìn.

Lâm Vị Quang tự hiểu mình cũng không viết ra chuyện gì đặc biệt quá, chỉ là tùy ý viết lần đầu gặp mặt và tình tiết phát triển kế tiếp của hai người, lần trước còn trả lời sẽ cập nhật vào nửa tháng trước, khu bình luận và tin nhắn riêng chất đầy lời thúc giục thêm phần mới.

Cô không khỏi sinh ra vài phần áy náy, đúng lúc giờ không có gì làm, bèn dựa vào đầu giường bắt đầu viết phần mới kế tiếp.

Trước mắt cô chỉ viết tới chuyện hồi năm mười hai, bởi vì lần trước khi gõ chữ bị trì hoãn công việc, cho nên kết cục chỉ vội vàng nói qua “Khi đó đã xảy ra nhiều chuyện hiểu lầm với nhà chú tôi”, rồi vội vàng rời khỏi phần mềm.

—— Rất giống một tác giả kẹp điểm cốt truyện quan trọng còn kéo thêm tác giả.

Lâm Vị Quang suy nghĩ, không thay đổi câu trả lời lần trước, trực tiếp thêm mới bổ sung: [Xin lỗi xin lỗi, thời gian trước công việc bận rộn quá, quên mất chuyện này, bây giờ đã quay lại, tiếp tục nói đến chuyện sau này.]

[Tôi vốn định thổ lộ sau khi thi đại học, nhưng lúc về nhà, nhìn thấy chú đứng ở cửa nói chuyện với một người phụ nữ, sau đó bọn họ còn đóng cửa đi vào nhà, khi đó tôi cũng không đi hỏi, trực tiếp đi tụ tập với bạn học.]

[Tôi sẽ không kể lể phần chuyện xảy ra ở giữa, sau khi tôi uống say, là chú tới đón, trên xe giải thích với tôi người phụ nữ kia thật ra là gia sư của tôi, nhưng lúc đó tôi không nhìn kỹ, chỉ lo đau khổ.]

[Sau tôi lại nhờ say rượu, thổ lộ với chú ấy, quả nhiên bị từ chối, chuyện này đã trong dự liệu, cho nên cũng không quá đau lòng, hôm sau nhìn dáng vẻ cẩn thận dò hỏi của chú ấy còn rất thú vị, nói trên phương diện nào đó thì tôi cũng rất không tim không phổi…]

Sau đó lại xảy ra chuyện, tổng cộng những chuyện đó, đặc biệt sau khi thi đậu đại học cô bận việc học hành và mượn sức quan hệ trong nước, không có gì qua lại với Trình Tĩnh Sâm, cũng giản lược đi.

Viết đến đêm mình bỏ thuốc Trình Tĩnh Sâm, Lâm Vị Quang hiếm khi hổ thẹn, cảm thấy chuyện trái pháp luật còn dạy hư những bạn họ này không thể viết, vì thế đổi thành cách nói uyển chuyển, dùng “sai lầm sau khi say” thay thế.

[Nhưng mà tôi khá sợ hãi, sợ chú ấy dạy dỗ tôi, càng sợ chú ấy từ chối tôi, cho nên ngày hôm sau nhân lúc chú ấy ngủ, tôi lập tức bỏ trốn.]

Đến tận đây, ba năm gút mắc của cô và Trình Tĩnh Sâm tiến vào giai đoạn kết thúc, cô viết một mạch xuống, quay đầu nhìn lại, cũng không khỏi sinh ra vài phần thổn thức.

Nếu không có sự trùng hợp và thẳng thắn sau này, như vậy chuyện xưa của cô và anh đã nên kết thúc ở chỗ đó.

Lâm Vị Quang đánh chữ đến nỗi hơi mệt, giữa lúc nghỉ ngơi cô quét nhìn số từ, phát hiện bất giác đã hơn một nghìn, liền từ bỏ ý định viết tiếp, trực tiếp đổi sang câu bình luận mới.

Cô vốn định đợi một chút xem khu bình luận, nhưng còn chưa kịp load lại giao diện, cửa phòng tắm đã bị đẩy ra, Trình Tĩnh Sâm mặc áo tắm dài, đi ra.

Anh đang lau tóc, ánh mắt nhìn qua bên cô, thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại như suy nghĩ gì đó, không biết đang xem gì, bèn thuận miệng lên tiếng hỏi: “Còn bận việc ở công ty?”

Lâm Vị Quang bị dời lực chú ý, lắc đầu: “Không, đang rảnh rỗi nhàm chán đây.”

Cô suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định không tiết lộ mình đang trả lời câu hỏi, dù sao chỗ này có rất nhiều tâm tư nhỏ linh tinh mình cằn nhằn, muốn cho người này xem, không khỏi quá xấu hổ đi.

Trình Tĩnh Sâm vẫn không hỏi nhiều, đi đến trước tủ đầu giường, cầm máy sấy, chuẩn bị sấy khô tóc đang ướt.

Lâm Vị Quang thấy vậy, nhất thời nảy lòng tham, nắm cổ tay anh: “Ấy, em sấy tóc cho anh nhé?”

Yêu cầu này của cô rất đột ngột, đỉnh mày của Trình Tĩnh Sâm khẽ nhếch, rất hứng thú nhìn về phía cô: “Sao bỗng nhiên bắt đầu dịu dàng vậy?”

Sát phong cảnh đáng chết. Lâm Vị Quang tức giận trợn mắt liếc anh một cái, lấy máy sấy tóc điện từ trong tay anh, nói một đằng nghĩ một nẻo: “Là đang nể mặt chuyện cái nhẫn, anh cho rằng em còn hiếm lạ gì.”

Trình Tĩnh Sâm nghe vậy cười khẽ, hỏi cô: “Mặt mũi của anh còn không so được với cái nhẫn?”

“Không kém bao nhiêu, dù sao cũng đều là của em.” Lâm Vị Quang chớp mắt, nói rồi vỗ vỗ mép giường, ra hiệu cho anh ngồi xuống: “Anh xem thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt của cặp tình nhân nhà người ta đi, sao lại ngọt ngào như thế, vì sao anh lại khó hiểu phong tình như vậy?”

Trình Tĩnh Sâm không giận không mừng mà nhìn cô một cái, trên mặt không nhìn ra cảm xúc, nhưng lại nghe lời làm theo, quay lưng lại với cô ngồi trên mép giường: “Đó là người trẻ tuổi các em.”

Ồ hố.

Tròng mắt của Lâm Vị Quang xoay tròn, có chút chột dạ, mới phát hiện lời nói thuận miệng của mình hình như lại dẫm vào khu nổ của người nào đó.

Nghĩ đến cũng phải, với cái tuổi này của Trình Tĩnh Sâm, tâm thái đã sớm không còn trẻ trung, đã qua giai đoạn bị tình yêu khống chế cảm xúc, bất luận đối phó với chuyện gì cũng thành thạo, điềm tĩnh kiềm chế.

Nhưng đây cũng là điểm ở anh cô thích nhất.

“Cũng đâu có chê anh.” Lâm Vị Quang ngồi dậy, ngồi quỳ, đôi tay đặt trên vai anh, ghé lại gần hôn lên sườn mặt anh: “Em chỉ thuận miệng nói thôi, chú đừng nóng giận.”

Khác với Trình Tĩnh Sâm, cô cũng không thiếu tình thương và sự che chở thời thơ ấu, sớm đã tạo thành tam quan chuẩn và tính cách, tuy sau đó xảy ra chuyện dẫn tới hơi cố chấp, nhưng tóm lại vẫn trưởng thành thẳng về phía trước.

Ở thời kỳ niên thiếu quan trọng nhất, năm tháng ngây thơ của cô chậm chạp không có một người lớn tồn tại như người dẫn đường, sau đó Trình Tĩnh Sâm xuất hiện, vừa đúng lúc lấp đầy chỗ trống này, khiến từ đây cuộc đời của cô hoàn chỉnh.

Anh dạy cho cô kỹ năng làm người xử thế trong xã hội, mà cô không hiểu được nhiều lắm, chỉ có thể giao hết tất cả tình yêu cho anh, dạy anh đón nhận và thể hiện.

Hai người ở bên nhau, tuy nhiên bởi vì tuổi tác chênh lệch và tầm nhìn kinh nghiệm, thỉnh thoảng có cọ xát, nhưng chung quy là yêu nhau, bổ sung cho nhau.

“Không phải năm đó em đã nói với anh sao.” Gạt đi suy nghĩ của mình, cô chầm chậm nói: “Mấy cậu nam sinh nào có tốt như anh, em mới tiếc đặt ánh mắt trên người người khác.”

Vốn Trình Tĩnh Sâm đang giả vờ nghiêm túc, bị cô nhõng nhẽo quấn quýt như vậy, khóe môi liền cong lên một độ cong nhỏ, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, bản lĩnh dỗ dành cũng không biết học được từ khi nào.”

Lâm Vị Quang cười tủm tỉm đuổi theo anh hôn một cái, sau đó đứng dậy, cắm điện máy sấu xong, bắt đầu nghiêm túc sấy khô tóc cho anh.

Trình Tĩnh Sâm ỷ vào thân phận người lớn, không việc gì sẽ xoa đầu cô theo thói quen, cô lại chưa từng đụng vào đầu anh, dù sao chiều cao của hai người chênh lệch, ngay cả bình thường nói chuyện anh cũng phải hơi cúi đầu.

Trên giường tóc mai chạm vành tai, thời điểm vu.ốt ve an ủi đến cực hạn cũng không phải chưa từng có, chỉ là lúc đó cảm xúc chi phối, không giống hiện giờ tâm bình khí hòa, hai người bình thản cùng thời gian.

Đây lại là một cảm giác hoàn toàn mới.

Sợi tóc của Trình Tĩnh Sâm thiên mềm, đầu ngón tay chạm vào cực kỳ thoải mái, Lâm Vị Quang chưa từng sờ tóc của người khác phái, cũng không biết so sánh thế nào, chỉ cảm thấy tất cả đều gãi đúng chỗ ngứa hợp tâm ý.

Sợi tóc cong cong vòng vòng, như có như không quấn lấy ngón tay cô, dường như cũng chạm vào địa giới mềm mại nào đó trong đáy lòng, rất ngứa ngáy.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, nhất thời Lâm Vị Quang không nhịn được, xoa nhẹ thêm hai cái.

Nhận thấy hành vi không thành thật của người nào đó, Trình Tĩnh Sâm ngầm bỡn cợt, không nhanh không chậm mở miệng: “Anh còn thấy lạ sao đột nhiên em yêu cầu sấy tóc cho anh, thì ra là muốn chiếm hời của anh.”

Tạp âm máy sấy sinh ra khá nhỏ, những lời này rõ ràng dừng bên tai Lâm Vị Quang, cô hơi chột dạ ho nhẹ hai tiếng: “Không phải do tò mò sao, muốn thử xem xem.”

Trình Tĩnh Sâm cười cười, không trêu ghẹo cô tiếp, mi mắt hơi nhắm, im lặng hưởng thụ thời khắc yên ắng này.

Hai người nhất thời không nói chuyện.

Dù sao tóc cũng ngắn, không cần sấy quá lâu, Lâm Vị Qua còn chưa trải nghiệm nhiều một chút, sợi tóc dưới tay đã khô ráo trở lại, cô chỉ đành không tình nguyện mà tắt máy sấy, rút phích cắm.

Chỉ thời gian mấy phút như vậy, cô đã hơi mệt nhọc, lười biếng ngáp một cái, tự giác chui vào chăn.

Trình Tĩnh Sâm thay áo ngủ xong, nghiêng đầu liền thấy cô đã vén góc chăn, vừa vỗ vào vị trí gối bên cạnh, vừa lười nhác nói với anh: “Chú, tới đây ngủ cùng.”

Từ sau khi xác nhận quan hệ, lòng can đảm của cô nhóc này ngày càng tăng lên, ỷ vào sự dung túng của anh, lời gì cũng dám nói ra miệng, Trình Tĩnh Sâm cảnh cáo liếc cô một cái, lại không mở miệng giáo huấn gì, lập tức tắt đèn, nằm bên cạnh cô.

Lâm Vị Quang ghé sát một chút, chui vào lòng anh, nhẹ nhàng cọ cổ đối phương, cơn buồn ngủ cuồn cuộn, cô khép hai mắt, duy trì tư thế thoải mái lại có cảm giác an toàn này, không cử động tiếp.

Khó khi cô an phận thế này, hơi thở dài vững vàng, nghĩ chắc là thật sự mệt.

Nhưng vào lúc Trình Tĩnh Sâm cho rằng cô đã ngủ say, trong lòng ng.ực đột nhiên không kịp đề phòng truyền đến tiếng mê man của cô: “Chú.”

Giọng điệu lười biếng, cứ như nửa mơ nửa tỉnh, cũng không biết có phải thật sự gọi anh không.

Trình Tĩnh Sâm chần chừ, không đáp, Lâm Vị Quang vẫn hỏi tiếp: “Vì sao anh, không thích em đề cập đến chuyện tuổi tác?”

Nghe đến câu hỏi này, anh hơi chững lại, đáy mắt trong giây lát lướt qua sự phức tạp, cuối cùng hóa thành hết cách.

Không thích sao?

Tuy không tới mức đó, nhưng không thể phủ nhận, đúng là có chút.

Mặc dù quan hệ ngang hàng, giữa họ cũng chỉ chênh lệch mười hai tuổi, đây là khoảng cách không thể vượt qua. Trước đó, anh chưa bao giờ có suy nghĩ gì với việc thời gian trôi qua, nhưng hiện giờ thì khác, anh chỉ mong chậm lại một chút, chậm lại một chút.

Đời người quá ngắn. Trình Tĩnh Sâm chưa từng nghĩ tới một ngày kia, bản thân mình cũng sẽ sinh ra suy nghĩ này, lại còn không phải vì mình.

“Lâm Vị Quang.” Thật lâu sau, anh thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Đừng chạy nữa, yên ổn ở bên cạnh anh.”

Là yêu cầu, lại còn là lời cầu xin.

Mặc dù Lâm Vị Quang buồn ngủ đến độ không mở nổi mắt, trong lúc ý thức mông lung, cũng đại khái hiểu được ý trong lời nói của anh, Trình Tĩnh Sâm đã cho mình một đáp án.

Mặt cọ vào anh, như trấn an, cô lẩm bẩm nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy… Sinh lão bệnh tử không thể khống chế, sống tốt lúc này thì vẫn có thể.”

“Chúng ta còn tương lai rất lâu về sau mà.” Cô nói, thật sự có chút không chịu nổi, lại ngáp một tiếng, dùng giọng điệu người lớn dỗ trẻ con nói: “Mau ngủ đi, ngủ sớm dậy sớm sức khỏe tốt, con người sẽ già chậm hơn.”

Lâm Vị Quang luôn có kỹ năng này, một giây đứng đắn, giây tiếp theo sẽ lộ nguyên hình.

Trình Tĩnh Sâm không ngờ mình sẽ bị một đứa bé dùng giọng điệu này để an ủi, không khỏi cười nhẹ, đáp “được”, sau đó vỗ lưng cô, không cần nhiều lời nữa.

Không lâu sau, Lâm Vị Quang nặng nề ngủ thiếp đi.

Bóng đêm như nước, thời khắc này yên bình, không lâu sau, Trình Tĩnh Sâm cũng sinh ra chút buồn ngủ.

Cụp mắt nhìn người trong lồng ng.ực một cái, anh im lặng một lúc, âm thầm mỉm cười, hôn nhẹ một cái giữa trán cô.

“Ngủ ngon.” Anh trầm giọng.