Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 129: Chương 129





Sở Trần đập mạnh mặt bàn, mấy tách trà trên bàn đột nhiên bắn lên.

Keng! Keng! Keng! Vài âm thanh giòn giã vang lên, tất cả những
chiếc kim bạc đã bị mấy tách trà chặn lại.

Hắc y nhân sửng sốt, lúc này mới ý thức đượcSỞ Trần uy lực lớn như thế nào, vừa định xoay người rời đi, thế nhưng Sở Trần lại không cho hắn cơ hội nữa.

“Vừa rồi lời khuyên là do ngươi không muốn.


Giọng nói của Sở Trần như ác mộng vang vào bên tai tên hắc y nhân.

Độc sư áo đen lập tức cảm nhận được một luồng khí tức cường
hoành tới gần mình, sắc mặt đại biến, trong lòng rung động dữ dội.

Hắn nghe được tin tức,Sở Trầnliên tiếp đánh bại cường giả và giành vị trí đứng đầu của cuộc thi.

Hơn nữa, hắn cực kỳ tự tin vào độc dược của mình, nhưng không ngờ rằng Sở Trầnchỉ bằng một vài tách trả lại có thể dễ dàng hóa giải độc công của hắn.


Điều này có nghĩa là thực lực của Sở Trần đã vượt xa hắn.

Hô! Một trận gió hướng về phía Độc sư áo đen lao tới, Độc sư áo đen cũng không ngồi yên, bình tĩnh đáp lại đòn tấn công của Sở Trần, đồng thời quát lạnh một tiếng, “Sở Trần, làm người nên lưu lại một đường, hôm nay cậu thả tôi đi, tôi hứa với cậu, sẽ rời khỏi nhà họ Tống ngay lập tức, không đặt chân đến thành phố Thiền Thành nửa bước.


“Tôi không có thói quen cho đối thủ có cơ hội thứ hai.


Sở Trần giọng bình tĩnh, “Vừa rồi hai loại độc, đều là độc trí mạng, trong mắt các hạ, mạng ngườicoi
như cỏ rác vậy.


Sờ Trần vung nắm đấm, tấn công trên người tên độc sư áo đen.

Thân thể tên độc sư áo đen bay văng ra, nặng nề ngã xuống cầu thang.

Sở Trầnthân thể nhảy xuống theo, để lại một câu, “Bà xã pha trà ngon, anh đi một lát rồi về.



Thân thủ nhanh nhẹn như một con linh hầu, trong nháy mắt hắn đã tới gần tên độc sư áo đen.

Con ngươi của độc sư áo đen
chấn động, hắn thậm chí còn không cảm giác được, thực lực của Sở Trần rốt cuộc đã đạt tới trình độ nào.

“Tachính là đệ tử của Vạn Độc Môn …” Nắm đấm của Sở Trần đập mạnh vào miệng của tên độc sư áo đen, trong tích tắc, máu bắn tung tóe, một vài chiếc răng đã bị đánh văng ra, toàn bộ khuôn mặt dường như biến dạng, người nằm sạp trên mặt đất.

“Cho dù có là lão tổ của Vạn Độc Môn dám động thủ với vợ ta, ta cũng không tha cho hắn, ngươi có tin không?”
Sở Trần cất bước lại gần vị độc sư áo đen.

Độc sư áo đen chịu đựng cơn đau rát truyền đến từ khuôn mặt, ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Sở Trần.

Hắn không biết mình đã trêu chọc phải sát tinh nào, thậm chí anh ta còn không sợ Vạn Độc Môn.

Là do đối phương vô tri haycăn bản không biết sự đáng sợ của Vạn Độc Môn, hay hắn là tên điên không biết sợ?
Tuy nhiên lúc này, độc sư áo đen
không có thời gian để suy nghĩ nhiều, hắn lùi lại nói: “Hãy bỏ qua cho tôi lần này đi.


“Đừng lo lắng, ta sẽ không giết ngươi.


Sở Trần thân hình vừa động, đột nhiên hắn vung tay lên, liên tiếp vỗ mấy cái vào huyệt đạo trên người tên độc sư áo đen.

Độc sư áo đen phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, oán hận cùng sợ hãi từ tận nội tâm của hắn ….