Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1434




Độc Vương Tâm Kinh phần giữa.

Sở Trần lại còn chia Độc Vương tâm kinh thành thượng trung hạ!

Liễu Thiên Thiên giương mắt nhìn thoáng qua Sở Trần, cứ như vậy, cô lại tiếp tục duy trì niệm niệm về phần hạ của Độc Vương Tâm Kinh.

“Như thế nào, không muốn sao?” Sở Trần ân cần hỏi: “Có phải học Độc Vương Tâm Kinh quá vất vả hay không.”

“Không không không, tôi muốn.” Liễu Thiên Thiên vội vàng xua tay, đòng thời lui về phía sau vài bước, sợ Sở Trần đồi ý-

Kế tiếp, Sở Trần nhắc nhở Liễu Mạn Mạn một vài kỹ xảo Song Tiên Nhập Thần, Liễu Mạn Mạn cũng học rất nghiêm túc, hai chị em tuy là song sinh, còn có danh xưng ma nữ song sinh, nhưng Sở Trần hiểu được, danh hiệu ma nữ, toàn bộ đều chỉ vào Liễu Thiên Thiên, nhu tình như nước trên người Liễu Mạn Mạn phần lớn đến từ Liễu Như Nhạn.

Không bao lâu, Liễu Như Nhạn đứng lên, buồng kéo cắt hoa xuống, nhẹ nhàng vỗ nhẹ một chút bụi bặm trên áo, con ngươi nhìn Sở Trần: “Thảo phạt của đám nghĩa sĩ này, ngươi nghĩ ra cách ứng phó chưa?”


“Ta nắm chắn sẽ để bọn họ im miệng.” Sờ Trần nói: “Liễu tỷ tỷ, vào phòng nói chút chuyện.”

Bút trong tay Liễu Mạn Mạn dừng lại một chút.

Con ngươi Liễu Thiên Thiên mở to… càng ngày càng trắng trợn a!

Liễu Như Nhạn cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu, xoay người trở về phòng, sỏ’ Trần khấn cấp đi theo, trở tay đóng cửa lại.

Cặp song sinh Liễu gia hai mặt nhìn nhau.

Trong phòng.

Sở Trần lấy ra ốc biển nhỏ: “Liễu tỷ tỷ, tỷ đã từng thấy qua thứ này chưa?”

Liễu Như Nhạn tiếp nhận Tốc biền nhỏ, một lúc lâu sau, bắt ngờ vô cùng: “Trên mặt ốc biển nho nhò lại khắc nhiều pháp ván trận pháp như vậy, thù đoạn gì quà thực chưa từng nghe thấy.”

Vậy chính là chưa từng thấy qua.

Sỏ’ Trần âm thầm thờ dài, anh vốn tường rằng Liễu tỷ tỷ

trộm hết thiên hạ, có lẽ sẽ gặp qua thứ tương tự.

“Ngươi từ đâu có được?” Liễu Như Nhạn rất tò mò, cảm giác được con ốc biến nhỏ này rất không tầm thường.


“Nó đến từ hòn đảo cấm kỵ.” Sở Trần nói, lập tức, nói chuyện của Trạm Mục Tư và lực lượng đảo cấm kỵ chuyển cho Liễu Như Nhạn.

Vẻ mặt Liễu Như Nhạn dần dần ngưng trọng lại.

“Nếu Trạm Mục Tư nói là thật, như vậy, đối với giới võ giả mà nói, tùy thời có thế nhấc lên một hồi tai nạn.”

Lực lượng đảo cấm kỵ một khi đăng nhập, tất sẽ nghiền ép võ giả giới.

Nhất là, dưới tình huống cường giả khí tức cảnh cùa tứ đại tông phái giới võ giả hiện giờ đều bị vây ở đảo cắm kỵ, càng thêm khó chống cự.

“Cho nên, sắp tới ta sẽ ra biền, tìm được đảo cấm kỵ, nghĩ cách cứu các sư phụ.” sỏ’ Trần nói: “ốc biển nhỏ này, cực kỳ quan trọng.”

“Đáng tiếc, ta đối với nó cũng không thề buông tay.” Liễu Như Nhạn lắc đầu, chợt nói: “Khi nào ngươi ra biền, nhớ

dẫn theo ta, ta thuận tiện đi du lịch.”

Sở Trần nhìn Liễu Như Nhạn.

Anh hiểu ý của Liễu Như Nhạn.

Cô muốn cùng anh ra biển cứu sư phụ.

Sở Trần trong lòng ghi nhớ phần tình này, phải biết rằng, ra biến phải đối mặt, là lực lượng của đảo cấm kỵ thần bí mà cường đại, mặc dù Liễu Như Nhạn là khí tức cảnh, cũng nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, dù sao cường giả bị vây bên trong, tất cả đều là khí tức cảnh.


“Được.” Sở Trần không nói thêm gì, có những lời này của Liễu tỷ tỷ, tương lai Liễu tỷ tỷ gặp phải khó khán gì, anh sẽ

phải bất chấp nguy hiểm.

Trước khi rời khỏi phòng, Sở Trần lần nữa bố trí cho Liễu Như Nhạn một cái Động Tiên.

Chị em Liễu gia nhìn Sở Trần theo thói quen trèo tường rời đi.

Trong phòng, cô cô thật lâu không thấy động tĩnh.

Lúc Sở Trần trỏ’ lại biệt thự tổ ấm nhỏ bóng đêm đã rất sâu, không quấy rầy Tống Nhan, Sở Trần bố trí cho mình một cái Động Tiên, tiến vào bên trong, lập tức lấy ra ốc biến nhỏ, anh hy vọng mượn ưu thế cùa Động Tiên đề nghiên cứu bí mật của ốc biến nhỏ.

Một đêm trôi qua.

Ngày hôm sau, lúc Sở Trần từ Động Tiên đi ra đã là giữa trưa, bên bờ hồ Tống, Thiên Bảo đạo sĩ cười tủm tỉm nhìn anh.

Đã đến giờ vẽ bùa.

Lại là một ngày nhàm chán.