Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1453




Sở Trần ra hiệu Liễu Mạn Mạn đỡ người phụ nữ trung niên dậy.

Đại sảnh y quán Liễu gia vang lên tiếng vỗ tay sấm sét, cùng với tiếng cồ vũ.

Mọi người kích động, phấn chấn.

Hom nay bọn họ tận mắt chứng kiến kỳ tích y học.

Nếu như không phải người của Tây Minh Hội đến gây sự, phỏng chừng Sở Trần đời này cũng sẽ không lựa chọn “trổ tài’’ như vậy, dùng tiếng đàn đế chữa bệnh.

Khám chữa bệnh tiếp tục.

Sở Trần trở lại phòng làm việc, đồng thời mỉm cười nói với Liễu Khai Hồng: “Lập tức vì tuyển mấy trợ thủ cho y quán, đêm nay nên mời ăn cơm đi.”

Liễu Khai Hồng cười ha ha, cười nạp.

Nếu như là người khác, nói không chừng còn có thề kiêng kỵ quyền thế của Tây Minh Hội, nhưng sau lưng y quán Liễu gia là Bách Hoa Cung, môn phái võ giả, Tây Minh Hội không động đến bọn họ.

“Tôi nghe nói các nơi Tây Minh Hội đều rất kiêu ngạo, hôm nay Sở Trần xem như hung háng tát bọn họ một cái.” Tâm tình Liễu Tông Hạo cũng rất sung sướng.


Chẳng bao lâu, bệnh nhân tiếp theo bước vào.

Khám chữa bệnh của Sở Trần cũng trở lại bình thường.

Nhưng, đợt náo loạn này cản trở Sở Trần một thời gian, chữa bệnh từ thiện kéo dài đến 8 giờ tối mới kết thúc.

Sau khi bệnh nhân cuối cùng rời đi, Liễu Khai Hồng đứng lên: “Xem ra, bữa cơm hôm nay cũng không thể không rõ a.”

“Bữa ãn hồm nay ngài thật sự không mời được.” Sở Trần buông tay.

Liễu Khai Hồng ngạc nhiên, khó hiểu nhìn Sở Trần.

“Cô cô dặn dò các trưởng lão đến y quán họp.” Liễu Mạn Mạn hiểu được sỏ’ Trần chì cái gì, nói trước, thanh âm dừng một hồi, sau đó nói: “Chuyện muốn thương lượng.”

“Thương lượng cái gì?” Liễu Khai Hồng càng thêm mơ hồ, muốn tập hợp tất cả trưởng lão họp bàn thương lượng, chuyện này đối với Bách Hoa Cung mà nói, là một chuyện

lớn, nhưng ông lại không nhận được tin tức.

Liễu Khai Hồng hoài nghi mình làm cung chủ giả.

“Trước khi bắt đầu khám chữa bệnh, cô cô mới tạm thời đưa ra quyết định.” Liễu Mạn Mạn mím môi đỏ: “Cô cô nói, muốn ra ngoài, nhường vị trí thánh nữ cho con.”

“Cái gì!” Liễu Khai Hồng ngây người.

Ông khồng hiểu hành động này của em gái mình.

Tuy rằng Liễu Mạn Mạn là một trong những ứng cử viên cho thánh nữ đời sau, nhưng hiện giờ địa vị của Liễu Như Nhạn ở Bách Hoa Cung như mặt trời ban trưa, chính là thời điểm tốt nhất, cô đột nhiên nhường vị trí thánh nữ, còn chỉ rõ nhường cho Liễu Mạn Mạn, không thể nghi ngờ, lúc này sẽ bị các trưởng lão kịch liệt phản đối.

Liễu Khai Hồng đã có thế dự đoán được tình hình cuộc họp tối nay.

“Tại sao nó lại muốn nhường vị trí?” Liễu Khai Hồng thốt ra.

Liễu Mạn Mạn theo bản năng nhìn thoáng qua Sở Trần, lập tức thấp giọng trả lời: “Con cũng không biết.”

Cô không biết, Sở Trần biết?


Liễu Khai Hồng chú ý tới vẻ mặt Liễu Mạn Mạn, nhịn không được thần sắc mang theo thảm dò nhìn về phía Sở Trần.

Sở Trần nghiêm túc mở miệng: “Có thể là Liễu tỷ tỷ hướng tới thế giới rộng lớn hơn.”

Khóe miệng Liễu Khai Hồng khẽ giật giật.

Em gái này của ông, không ra khỏi nhà, ngày thường ngay cả số lần anh trai như ông gặp mặt cũng rất ít, làm sao còn cỏ thế hướng tới thế giới rộng lớn hơn?

Sở Trần đang nói nhảm.

Liễu Khai Hồng cũng không hỏi nhiều, tình huống cụ thề, cuộc họp tối nay hẳn là sẽ cỏ đáp án.

Bữa cơm này, thật đúng là không mời được.

Điện thoại di động của Sở Trần vang lên.

Sau khi nghe điện thoại, Sở Trần nói: “Tôi có hẹn rồi, tôi đi trước.”

“Mạn Mạn, tiễn Sở Trần.” Liễu Khai Hồng mở miệng.

“Đế con tiễn.” Xa xa một đạo thanh âm vang lên, một đạo thân ảnh cơ hồ lao ra, con ngươi nhìn chằm chằm sỏ’ Trần.

Liễu Thiên Thiên.

Từ đại sảnh đi ra cửa, con ngươi Liễu Thiên Thiên một mực nhìn chằm chằm Sở Trần.

Ngay cả chị cô Liễu Mạn Mạn bên cạnh cũng không hiểu vẻ mặt này của Liễu Thiên Thiên.

Thẳng đến khi ba người đi ra cửa y quán, Liễu Thiên Thiên mới hừ một tiếng: “Tôi vừa mới lật một chút phần cuối của Độc Vương Tâm Kinh, căn bản còn chưa hết!”

Trang cuối cùng, bốn từ cuối cùng… vẫn còn chưa hết!

Điều này khiến Liễu Thiên Thiên suýt nữa nôn ra máu.

Sờ Trần lại lừa cô.

Sở Trần ngạc nhiên: “Đây chỉ là phần cuối, tôi cũng chưa nói xong, yên tâm đi, lần sau khi tôi tới, mang đến cho cô phần tiếp theo cùa Độc Vương Tâm Kinh.”


Đầu, giữa, dưới, tiếp theo?

Sao anh không mang bộ thứ hai của Độc Vương Tâm Kinh!

Liễu Thiên Thiên nội tâm điên cuồng chửi bới, cuối cùng vẫn nhịn xuống không nói ra, ngộ nhỡ nói ra vừa vặn cho Sở Trần cảm hứng.

Theo Liễu Thiên Thiên thấy, Sở Trần tên này chuyện gì cũng làm được.

ở trước cửa y quán Liễu gia chờ Sở Trần chính là Tiếu Phong.

Sau khi Sờ Trần lên xe, Tiếu Phong cười mỏ’ miệng: “Sở đội, nghe nói anh vừa mới làm một chuyện không bình thường.”

Tiếu Phong thật sự từ đáy lòng kính nề Sở Trần, đồng thời cũng vì mình có thế làm việc bên cạnh sỏ’ Trần mà kiêu ngạo.

Trong Cục đặc chiến, không biết bao nhiêu người hâm mộ hắn.

“Chuyện nhỏ mà thôi, đi thôi, quán bar của chị Đào, tối nay mời cậu uống rượu.”

Xe nhanh chóng đi.

Y quán Liễu gia, màn đêm bao phủ.

Thỉnh thoảng cỏ xe dừng ở cửa y quán, sau đó mấy đạo thân ảnh đẩy cửa đi ra, đi vào y quán.

Thánh nữ đã không triệu tập tất cả bọn họ họp trong một thời gian dài.

Rất nhiều trưởng lão sau khi gặp mặt, đều đang suy đoán nguyên nhân thánh nữ lần này triệu tập bọn họ.

Rất nhanh, mười giờ tối, mười ba trường lão Bách Hoa cung tề tập tại y quán Liễu gia.