Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1505




Trong nháy mắt này, đồng tử Vạn Ba Nam hơi co rụt lại.

Hắn đã tìm thấy một cách đề giành chiến thắng.

Sở dĩ chậm chạp không có cách nào bắt được đạo sĩ trước mắt này, đó là mình đang kiêng kỵ bùa thuật của hắn, thế nhưng, Vạn Ba Nam cảm nhận một chút, bùa thuật của đối phương, hẳn là còn không đủ khiến hắn bị thương nặng.

Có lẽ, có thể tìm một cơ hội, dùng thân thể cùa mình đề thừa nhận công kích của bùa, sau đó thuận thế chém giết đối phương.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Vạn Ba Nam khẽ nhếch lên.

Thiên Bảo đạo sĩ cũng chú ý tới biểu tình của Vạn Ba Nam biến hóa rất nhỏ, đồng tử khẽ co rụt lại.

Không thề từ chối, vị Vạn đặc phái viên trước mắt này là đối thủ cường đại nhất hắn gặp phải, Thiên Bảo đạo sĩ một chút cũng không dám xem nhẹ, toàn lực ứng phó, dùng hết thủ đoạn cùng đối phương đọ sức, đương nhiên, chính Thiên Bảo đạo sĩ cũng còn có át chù bài chưa có sử dụng ra.

Hai bên chiến đấu đến nước này, Thiên Bảo đạo sĩ cũng đang chuấn bị tìm thời cơ, sử dụng Trấn Hồn Phù, đánh thắng bất ngờ, nhưng trong đầu Thiên Bảo đạo si vừa mới toát ra suy nghĩ này, đã nhìn thấy khóe miệng Vạn Ba Nam khẽ nhếch lên.

Thiên Bảo đạo sĩ đương nhiên lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ ý đồ của hắn bị đối phương nhìn thấu?


Điều này khiến Thiên Bảo đạo sĩ không thề không càng thêm cẩn thận.

Hắn không nghĩ tới, vị đặc phái viên đến từ Thiên Ngoại Thiên này ý thức chiến đấu cường đại như vậy, lại sớm phán đoán ra sát chiêu của hắn.

Vù vù!

Thế công đao dài của Vạn Ba Nam trực tiếp nhấc lên gió lớn, khí thế như phá núi.

Thiên Bảo đạo sĩ thần sắc trịnh trọng, cẩn thận ứng đối.

Càng là như thế, càng bị Vạn Ba Nam chiếm cứ thượng phong, áp đảo Thiên Bảo đạo sĩ.

Thế cục như vậy khiến võ giả Chiến Long Đảo nhìn lo lắng

không thôi.

“Vậy phải làm sao bây giờ, đánh không lại a.”

“Xong rồi.”

Trạm Bố Vãn sắc mặt tái nhợt: “Chúng ta mau đi thôi.”

Ba!

Một cái bạt tai lên mặt Trạm Bố Văn.

“Lão tử nhịn ngươi rất lâu rồi!” Một tiếng gầm giận dữ.

Khuôn mặt Trạm Bố Ván một trận cảm giác nóng bỏng, che khuồn mặt lại, vừa định tửc giận, lại nhìn thấy mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn mình chằm chằm. Trạm Bố Ván lúc này sợ, bĩu môi, không dám nói nữa.

“Nếu như vị đạo trưởng này bại, chúng ta liền cùng bọn họ liều mạng!” Một người gầm lên giận dữ nói: “Đừng quên, đây chính là quê hương của chúng ta a! Cường giả Cửu Huyền Môn đang dùng sinh mệnh bảo vệ quê hương của chúng ta a.”


“Liều mạng!” Các võ giả Trạm thị nắm chặt binh khí trong

tay.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào trận chiến phía trước.

Trên nóc nhà, Sờ Trần cũng đứng lên, nghi hoặc nhìn về phía trước, anh hoàn toàn không ngờ Thiên Bảo sư thúc lại bị động như vậy.

Thiên Bảo sư thúc rõ ràng còn có át chủ bài, thể nhưng, hiện tại lại cẩn thận như vậy.

“Nạp mạng đi!” Kèm theo Vạn Ba Nam hét lớn một tiếng, hắn cảm giác được thời cơ đã đến, một đao bố ngang, khí thế như cầu vồng.

Ánh mắt Thiên Bảo đạo sĩ lướt qua một đạo kiên quyết.

Vì thì, hiện tại đi!

Thiên Bảo đạo sĩ nhìn đao dài chặn ngang chém tới, cồ tay lật một cái, lấy ra Trấn Hồn Phù.

Không có bắt kỳ do dự nào, Thiên Bảo đạo sĩ ném Trấn Hồn Phù ra ngoài.

Đáng tiếc, Vạn Ba Nam thật sự quá cẩn thận, cán bản sẽ không chính diện gánh bùa của mình… Thiên Bảo đạo sĩ âm thầm cảm thán, theo hắn thấy, Vạn Ba Nam lại giống như lúc trước, sau khi tránh thoát thế công của bùa, lại tiếp tục hình thành truy kích đối với hắn. Nhưng mà, một giây sau, tròng mắt Thiên Bảo đạo sĩ đều mở to đến cực điểm… lần này, Vạn Ba Nam không trốn!

Vạn Ba Nam nhìn bộ dạng giật mình của Thiên Bảo đạo sĩ, khóe miệng lại một lần nữa nhếch lên.

Không ngờ đến chứ!

Lão phu lần này không trốn!

Thiên Bảo đạo sĩ quả thật không ngờ, thì ra, khóe miệng Vạn Ba Nam nhếch lên, lại là ý tứ này.

Khóe miệng Thiên Bảo đạo sĩ cũng theo bản náng nhếch

lên…


Đồng tử Vạn Ba Nam co rụt lại.

Trấn Hồn Phù đã đánh vào trên người hắn.

Trong nháy mắt này, Vạn Ba Nam có loại cảm giác trong đầu gặp phải vạn tiễn xuyên qua, đau nhức vô cùng, theo bản năng kêu thảm thiết lên, thống khổ không thôi.

Động tác đao dài theo bản náng dừng lại.

Thiên Bảo đạo sĩ đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội xoay chuyển càn khôn, khí tức tập trung vào Vạn Ba Nam, thế công như thủy triều, dồn dập oanh kích Vạn Ba Nam.

Vạn Ba Nam thống khổ nắm lấy đầu, thân thể ngã xuống đất.

Am một tiếng, ngã xuống.

Thiên Bảo đạo sĩ cũng không vì vậy mà dừng thế công của mình, sức mạnh của Vạn Ba Nam vốn ở trên hắn, tác dụng của Trấn Hồn Phù đối với hắn chưa chắc có thể duy trì thật lâu, nhưng đối với Thiên Bảo đạo sĩ giờ phút này mà nói, đã đủ rồi, thật vất vả mới bắt được cơ hội, Thiên Bảo đạo sĩ đương nhiên muốn đánh Vạn Ba Nam vào chỗ chết.

Nhất là nghĩ đến khóe miệng cong cong của Vạn Ba Nam vừa rồi, Thiên Bảo đạo sĩ càng tức giận, thiếu chút nữa còn bị hắn hù dọa.

“Ngươi cũng không ngờ đếm chứ!”

Thiên Bảo đạo sĩ cười lạnh một tiếng, toàn lực trùng kích phòng ngự của Vạn Ba Nam.

Vạn Ba Nam kêu thảm thiết liên tục, từ trong ra ngoài, đều gặp phải trọng thương.

“Trấn Hồn Phù, thật sự cỏ thể phát huy tác dụng định càn khôn.” Sờ Trần đứng trên nóc nhà cảm thán, đáng tiếc, cho dù là trong khoảng thời gian này trải qua đặc huấn, anh cũng không có thể hiểu thấu Trấn Hồn Phù huyền bí.

Giờ phút này, các võ giả Trạm thị nhốn nháo.