Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1517




Trong cấm địa mặc dù có cơ duyên lớn hơn nữa thì như thế nào? Bọn họ cản bản không thể ra ngoài.

Càng đi ra ngoài, lực cản càng lớn.

“Không thể ra ngoài nữa.” Nam Cung Quân thần sắc nghiêm trọng, chậm rãi nói: “Đi tiếp như vậy, còn chưa có đi ra khỏi cấm địa, chúng ta phải toàn quân bị diệt.”

Trong lòng võ giả bốn tông giống như treo một tảng đá thật lớn, sắp không cách nào hô hấp.

Hai ốc biền nhỏ thành công liên lạc, mang đến cho bọn họ rực rỡ, nhưng giò’ phút này, bày ra trước mặt bọn họ, lại là vô tận hắc ám.

“Xong rồi.” Mộ Dung Luật lầm bẩm: “Nếu như đời này cũng không có cách nào rời khỏi nơi này…”

Huyền Linh đại sư cũng không cách nào bình tĩnh: “Cấm địa, đây mới là cấm địa thật sự.”

“Chúng ta sớm nên nghĩ đến, cấm địa như thế, làm sao có thề dễ dàng ra vào.”


“Trạm Đông Sơn, ngươi…hại chết ta rồi.”

Sắc mặt Trạm Đông Sơn cũng cực kỳ âm trầm.

Hắn cũng thật không ngờ cấm địa Thiên Ngoại Thiên lại đáng sợ như vậy.

Biết rõ phương hướng rời khỏi cấm địa, lại bị cơ quan trận pháp gắt gao ngán cản.

“Điều đó có nghĩa là họ chỉ có thể đi vào bên trong.” Trạm Đông Sơn hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Các vị, chúng ta không có lựa chọn nào khác, tiếp tục đi về phía trước, cỏ lẽ…còn có chút hi vọng sống.”

Lúc này, mọi người cũng không có lý do phản đối.

Chì có thể đi về phía trước.

“Quân tỷ tỷ.” Bên trong ốc biến nhỏ truyền đến thanh âm lo lắng của sỏ’ Trần, vừa rồi mọi người đối thoại Sở Trần đương nhiên cũng nghe được.

“Không sao.” Nam Cung Quân giọng nói thoải mái an ủi Sở Trần: “Thiên Tiêu sư phụ tính toán một quẻ, quẻ tượng đại cát, chúng ta nhất định có thề rời cắm địa Thiên Ngoại Thiên.”

Sở Trần nắm chặt ốc biển nhỏ: “Ta có thể làm gì không?”

Nam Cung Quân cười: “Ngươi có thể làm, chính là bảo vệ tốt bản thân, chờ chúng ta đi ra.”

“Sở Trần.” Lúc này, Trạm Đông Sơn bỗng nhiên trầm giọng mở miệng: “Nếu như cậu có thể tìm được đảo vỏ sò, liền đến đảo vỏ só tìm Thiên Bối lão nhân, ông ấy có lẽ có thể cung cấp một vài tin tức hữu dụng.”

Đảo vỏ sò, Thiên Bối lão nhân.

Sở Trần nhớ kỹ.

“Còn có…” Giọng điệu Trạm Đông Sơn dừng lại, chua xót mở miệng: “Nếu như có thể, xin cậu…cửu cứu người Chiến Long Đảo, cho dù là một, hai người.”

“Được, tôi sẽ cố gắng.” Sở Trần không nói ra hành động lớn tối mai.


Lúc này, để cho các sư phụ an tâm ỏ’ trong cấm địa tìm kiếm lối thoát, chuyện bên ngoài, anh giải quyết là được rồi.

“Vậy thì chúng ta sẽ đi theo hướng ngược lại.” Nam Cung Quân nói: “Hướng ngược lại đi thẳng mà nói, chính là sâu trong cấm địa Thiên Ngoại Thiên.”

Tâm tình của võ giả bốn tông nặng nề, lại một lần nữa xuất phát.

Quả nhiên, lần này, bọn họ không cỏ gặp phải công kích nữa.

Cơ quan trận pháp Thiên Ngoại Thiên phảng phất có một cái thủ tục mặc định, cái chỗ này, chỉ cho phép vào, không được ra.

???

Nóc nhà Thiên Long trang, thần sắc sỏ’ Trần nghiêm trọng, nắm chặt ốc biển nhỏ trong tay.

Tâm trạng thàng trầm.

vốn tưởng rằng tối nay liền có thể nghênh đón chín vị sư phụ trở về, nhưng khồng nghĩ tới, lại xảy ra chuyện như vậy, dưới sự ngăn cách của trận pháp cấm địa Thiên Ngoại Thiên, chín vị sư phụ đã không còn lựa chọn.

Mặc dù Quân tỷ tỷ trong miệng nói thoải mái, nhưng Sở Trần có thể tưởng tượng được, nguy cơ bọn họ sắp gặp phải.

Đảo vỏ sò, Thiên Bối lão nhân.

Sờ Trần nhớ kỹ cái tên này, người mà Trạm Đông Sơn mới nhắc tới dưới tình huống như vậy, nhất định cỏ tác dụng.

Sau khi trận chiến ngày mai kết thúc, ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm đảo vỏ sò.

Như vậy, trận chiến ngày mai, nhất định phải thắng!

Đôi mắt Sở Trần lướt qua một đạo quang mang vồ cùng kiên định.

Đồng thời, anh cũng một mực lưu ý tình huống cùa các SƯ phụ, võ giả bốn tông đồng thời điều chuyển phương hướng, sau khi đi sâu vào trong rừng rậm, trong vòng một giờ, bọn họ không gặp phải bắt kỳ công kích nào.


Sâu trong rừng dường như dần dần yên tĩnh lại.

Yên tĩnh đến khủng khiếp.

Võ giả bốn tông cơ hồ đều không có nói chuyện với nhau, ai nấy đều mang tâm sự, điều chỉnh trạng thái, tùy thời chuẩn bị đánh một trận sinh tử.

Bọn họ đã biết được uy lực cấm địa Thiên Ngoại Thiên, hiện tại không có công kích bọn họ, cũng không thể nói rõ bọn họ không có nguy hiểm, có lẽ, nguy hiểm lớn hơn, ở sâu trong rừng rậm.

Quá nửa đêm.

Sở Trần ngẩng đầu lên, thấy Liễu Như Nhạn ngồi ở một bên, thần sắc ngẩn ra: “Liễu tỷ tỷ, rắt muộn, nếu không tỷ trở về nghỉ ngơi trước đi.”

Giỏ biến trên Chiến Long Đảo rất lớn, tóc Liễu Như Nhạn bị thổi bay, một chút quấn quanh cồ ngọc, làn váy đỏ, có vẻ đẹp dịu dàng nói không nên lời, đôi mắt ôn nhu như nước, thanh âm cũng rất nhẹ nhàng: “Ta không sao.”

Sở Trần cầm ốc biển nhỏ trong tay, lực chú ý đều ở trên người các sư phụ, cũng không nói thêm gì nữa.

Trong rừng rậm cấm địa Thiên Ngoại Thiên, Nam Cung Quân đi ở phía trước, trong tay cô cầm ốc biển nhỏ, dưới điều kiện tiên quyết cảm giác được vị trí của sỏ’ Trần, hướng về phương hướng hoàn toàn ngược lại, cứ như vậy, dẫn theo bốn tông võ giả dùng tốc độ cực nhanh đi vào sâu trong cấm địa.

Trận doanh Chiến Long Đảo, khuôn mặt Trạm Đông Sơn biến ảo bất định.

Hắn rõ, cứ tiếp tục như vậy, cung điện ỏ’ sâu trong cấm địa không giấu được.

Trạm Đông Sơn dưới cơ duyên xảo hợp biết được một vài tin tức về cấm địa Thiên Ngoại Thiên, hắn biết một tòa cung điện ở sâu trong cấm địa, mà cách rời khỏi cấm địa, chính

là ở trong cung điện.