Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1651




Buổi chiều, Sở Trần và Tống Nhan rời khỏi Bắc Trần.

về một loạt chuyện tiếp theo của thuốc giải độc Bắc Trần, đều giao cho Hạ Bắc xử lý, bộ phận mới của Bắc Trần do Hạ Bắc toàn quyền quản lý, đối mặt với thách thức này, Hạ Bắc cũng hàng hái mười phần.

Đứng trước cửa sổ sát đất của văn phòng, nhìn bóng dáng Sở Trần và Tống Nhan rời đi, Hạ Bắc theo bản năng nắm tay.

Thuốc giải độc Bẳc Trần, đối với Bắc Trần mà nói, là một phương hướng mới, đối với cá nhân hắn mà nói, cũng là một phần kỳ ngộ.

“Lấy thế cục trước mắt, thuốc giải độc Bắc Trần nếu như có thề kịp thời ứng vận mà xuất hiẹn, Tiều Bắc, bình chọn thập công tử Thiên Nam lần sau, cháu cho dù không phải đệ nhắt công tử Thiên Nam, cũng tuyệt đối có thề lọt vào top 3.” Hạ Ngôn cười nói.

Đứng đầu thập công tử Thiên Nam, đây là vinh dự lớn lao đối với công tử nhà giàu sinh ra ỏ’ tỉnh Quảng Đông.

Ai cũng khát vọng có thể đạt được vinh dự này, điều đó đại


diện cho một loại công nhận.

Từ nhò đến lớn, Hạ Tam thiếu gia đều được xem là phế vật không học vấn không nghề nghiệp, nhưng hôm nay, hắn có kỳ ngộ trờ thành thập công tử Thiên Nam.

Tất cả những điều này, đều là Sờ Trần mang đến cho hắn.

Hạ Bắc từng không chỉ một lần tự hỏi mình, nếu như ngày đó, bữa tiệc sinh nhật lần thứ 23 cùa Tam tiều thư Tống gia, hắn không phải tâm huyết dâng trào, vừa vặn tham gia, hơn nữa còn vừa vặn gặp được Sở Trần ngồi bên cạnh hắn, còn thuận miệng hỏi hắn một vấn đề, vận mệnh của mình, có thể giống như lúc trước hay không, tiếp đi xuống…

Nhưng từ ngày đó trở đi, cuộc sống của hắn, có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

“Cháu nhất định sẽ không làm Trần ca thất vọng.” Hạ Bắc vung nắm đấm lên, mạnh mẽ cỏ lực.

Hắn tràn đầy ý chí chiến đấu

Sân bay kinh thành.

Sở Trần và Tống Nhan cùng nhau đến đón các sư phụ của anh.

Ngay cả Liêu Thiên Trọng bị thương cũng đến.

Sở Trần vào lúc này gọi cho bọn họ cùng nhau đến kinh thành, tuy rằng trong điện thoại không nói gì, nhưng trong lòng bọn họ đều có chờ mong.

“Trần Trần.” Nam Cung Quân từ xa nhìn thấy Sờ Trần, khuôn mặt mỉm cười đi qua, lập tức nắm tay Tống Nhan: “Nhan Nhan, càng ngày càng xinh đẹp.”

Tống Nhan có chút ngượng ngùng.

Trên đường trở về Sở gia.


Sở Trần ngồi ở hàng ghế sau, bên trái là Ninh lão tiên, bên phải là Lý Hoa Thước.

“Ngươi bảo chúng ta đến kinh thành, có chuyện gì tốt?” Ninh lão tiên cùng đệ tử của mình đương nhiên không khách khí, trực tiếp đi thắng vào vấn đề.

“Người hiểu ta, sư phụ.” Sở Trần mỉm cười nói: “Ta đến Kiềm Địa một chuyến, ở một thôn trang nhỏ chiếm được một ít rượu đỏ thật lâu, cho nên liền suy nghĩ, gọi các sư phụ đến đây, chúng ta cùng nhau uống mấy chén.”

Bên trong xe lập tức im lặng.

Ánh mắt Ninh lão tiên phảng phất muốn ăn thịt Sở Trần.

“Chỉ có vậy thôi?” Ninh lão tiên tăng âm lượng, tỏ vẻ không tin.

Sở Trần vươn ba ngón tay ra: “Đúng vậy.”

Ninh lão tiên có loại kích động muốn nhảy ra khỏi xe, thỏ’ phì phì trừng mắt nhìn Sở Trần: “Tiểu tử thúi, ngươi biết rõ đời này lão phu si mê nhất chính là uống rượu, ghét nhất chính là rượu đỏ, ngươi lại chuẩn bị rượu đỏ cho lão phu? Ngươi…ngươi có phải cảm thấy, hiện tại lão phu không dám đánh ngươi.”

Ninh lão tiên thiếu chút nữa muốn cởi thắt lưng của mình.

“Sư phụ, bình tĩnh, bình tĩnh.” Sở Trần vội vàng nói: “Rượu đỏ ta chuấn bị, cỏ một đoạn lịch sử rất dài, không giống với rượu đỏ mà người từng thấy qua.”

“Phi!” Ninh lão tiên tức giận, không muốn đề ý tới Sở Trần nữa.

Thấy thế, Lý Hoa Thước mỉm cười: “Lão Tiên, đây cũng là một lòng hiểu thuận của đồ nhi chúng ta, ta cảm thấy rượu đỏ cũng có thể tiếp nhận, chủ yếu là tâm ý.”

Ninh lão tiên bĩu môi.

Lần này, ai tới nói cũng vô ích.


Lão! Tử! Tức! Giận! Rồi!

Rất nhanh, đại trạch Sở gia đã đến.

Bối Uyển Thanh cũng tự mình đi ra, tiếp đãi các sư phụ của Sở Trần.

Trong lúc chờ bũ’a tối, Sở Trần tự mình pha trà Bách Hoa Tiên cho các sư phụ.

Mấy vị sư phụ đều khen không dứt miệng.

Duy chỉ có Ninh lão tiên nghiêm mặt, tâm tình khó chịu.

Hắn quá si mê rượu.

Không thể chịu đựng được sự kíc.h thích này.

Tống Nhan thấy thế, nhịn không được âm thầm chọc Sờ Trần một cái.

Sở Trần cố nén ý cười, trong lòng vui vẻ nở hoa, lúc này lại đào một cái hố cho Ninh lão tiên: “Sư phụ, vui vẻ một chút, nói không chừng người sẽ rất thích rượu đỏ mà ta chuẩn bị cho mọi người.”

Ninh Lão Tiên: Ha.

Bữa tối đã chuẩn bị xong.