Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 1702




Thật dễ dàng tìm được tin tức mà không mất bất kỳ công sức nào.

Cô đến núi Lang Cư Tư, chính là để điều tra sự thật.

“Lại là Tập đoàn tài chính Kim Láng.”

Chu Trần khịt khịt mũi, đây thật sự là duyên số, chuyện xảy ra ở thành phố Riya vẫn còn in rõ trong đầu anh, Sở Trần đột nhiên nhớ tới Taro Jono…

Nếu những gì Trần Hiểu Mặc nói là sự thật, vậy thì di tích ván hóa trên núi Lang Cư Tư đã rơi vào tay quỹ Tập đoàn tài chính Kim Láng rồi.


Náng lực quan sát lời nói sắc mặt của Trần Tiểu Mặc rất tốt, từ biểu hiện của Sở Trần, hắn đoán được có thể có liên quan đến Sở Trần và Tập đoàn tài chính Kim Làng, lập tức nói: “Người của Tập đoàn tài chính Kim Làng bây giờ cũng ở trên núi Lang Cư Tư, bọn họ thuê một tiểu đội mạo hiềm tên là Cuồng Lang Tây Á, tiều đội mạo hiềm này có gần năm mươi người, đi cùng vệ sĩ của Tập đoàn tài chính Kim Lăng, là thế lực lớn trên núi Lang Cư Tư hiện nay, tôi nghe nói bọn họ đã đến gần khu vực trung tâm rồi.”

Trần Tiều Mặc tăng nhanh tốc độ, dừng lại một con đường: “Từ đây có một con đường cỏ thể tránh được rất nhiều võ giả và tiều đội mạo hiểm, cũng là một con đường ngắn để tiếp cận di chỉ.”

“Tuy nhiên, con đường có chút khó đi…”Trần Tiểu Mặc lo lắng nhìn Liễu Như Nhạn

Điều khiến Trần Tiểu Mặc bất ngờ chính là đường núi mưa phùn lầy lội ướt át, trong trường hợp này, người phụ nữ mặc váy đỏ này thật sự cầm ô trong tay, thanh khiết, luồn ung dung bình tĩnh.

“Dẩn đường đi.”

Liễu Như Nhạn nói.

Nếu thật sự là Tập đoàn tài chính Kim Láng lấy danh nghĩa của cô trộm di tích văn hóa của núi Lang Cư Tư, cô nóng lòng muốn dạy cho Tập đoàn tài chính Kim Lâng một bài học sâu sắc.

Trần Tiểu Mặc không nói nhiều, nhanh chóng đi về phía con đường bên cạnh.

Sở Trần và Liễu Như Nhạn theo sát, đối với hai người mà nói, bất kỳ đối thủ nào trên núi Lang Cư Tư đều không đáng

nhắc tới, bọn họ chỉ muốn tới gần, nhanh chóng đến được vị trí di chì.


Ngay khi Sở Trần và Liễu Như Nhạn đang tiến gần đến di chỉ núi Lang Cư Tư thì trên mạng, một cơn bão do thuốc giải độc Bắc Trần gây ra lại lên đến cao trào!

Huyết thư vạn người, toàn cầu chứng kiếm, mong chờ Embis tiên sinh, phó chủ tịch của Dược phẩm Kim Thông, đi lên tầng một của tòa nhà Sơ Hối, trần truồng chạy trong mười vòng.

Tài khoản chính thức của Dược phẩm Kim Thông đã bị tấn công.

Embis giống như bốc hơi, không dám trả lời.

Trong chốc lát, tất cả những người lớn tiếng quỳ xuống khen ngợi Dược phẩm Kim Thông đều im lặng.

Phản công của Hạ tổng Bắc Trần khiến bọn họ không kịp chuẩn bị.

Những người vẫn còn chế giễu Hoa Hạ vì không có thuốc giải độc vạn nàng, bây giờ tràn đầy ghen tị.

Tổng bộ Dược phẩm Kim Thông, điện thoại trả đơn, cũng

lần lượt đến, điều này đột nhiên khiến bầu trời phía trên tổng bộ Dược phấm Kim Thông dường như bị bao phủ trong một đám mây đen khổng lồ…

Tồng bộ Dược phẩm Kim Thông, một cuộc họp khẩn cấp do thuốc giải độc Bắc Trần kịch hoạt đã được tồ chức.


Mấy giờ trước, bọn họ chưa từng nghe qua bốn chữ “Dược phẩm Bắc Trần”, nhưng giờ phút này, “Dược phẩm Bắc Trần” giống như đỉnh núi đè lên trên đầu bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy như khồng thỏ’ nổi.

Trước mặt mọi người, có một báo cáo kiểm nghiệm thuốc giải độc Bắc Trần.

Nhũ’ng ký tự lớn màu đỏ tươi đặc biệt dễ thấy.

Tỷ lệ giải độc thành công, 98%.

Embis cũng đang ở trong phòng họp, lúc này, khuôn mặt hắn ảm đạm, nắm chặt báo cáo kiểm nghiệm của thuốc giải độc Bắc Trần, một mảnh giấy đã bị nhàu nát, Embis khoét ra vài lỗ, hắn không thể chấp nhận sự thật này.

“Kế hoạch triền khai thuốc giải độc vạn năng cho thế giới đã đưực triển khai toàn diện, vào thời điềm này nếu bị gián đoạn, chúng ta không thề chịu đựng được sự mất mát này.”

“Từ lúc nghiên cứu phát triền đến nay, Dược phẩm Kim Thông đã cống hiến hầu hết mọi thứ, nếu mọi việc suôn sẻ, Dược phẩm Kim Thông sẽ đạt đến tầm cao chưa từng có, nhưng hiện tại…sự xuất hiện của thuốc giải độc Bắc Trần, đã có tác động rất nặng nề đến chúng ta, chúng ta phải tìm cách giảm thiểu tác động.”

“Thuốc của chúng ta nhất định phải giảm giá, nhưng thuốc giải độc Bắc Trần đó lại bán với giá 9 tệ chín, chúng ta cạnh tranh sao?”