Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 246



Mấy ngày nay, nhà họ Tống vì một người con ở rể trờ thành tâm điểm bàn tán sôi nổi.
Sau khi đắc tội lần lượt nhà họ Hoàng và nhà họ Triệu, nhiều người kết luận rằng nhà họ Tống sắp phải đối mặt với một cơn bão dữ dội khác.
Tuy nhiên, một đêm yên tĩnh đã trôi qua.
Các sản nghiệp lớn của nhà họ Tống không có dị thường xảy ra.
Nhà họ Hoàng và nhà họ Triệu không có động tĩnh gì cả.
Đêm hôm đó Tống Thiên Dương cũng không ngủ ngon, sau khi Sở Trần cùng những người khác từ khách sạn Quỳnh Thủy Loan trở về, lại mang theo tin tức đắc tội nhà họ Triệu, làm cho Tống Thiên Dương hận không thể mang dây xích xích Sờ Trần khóa tại nhà họ Tống.
Sao tên ngốc này có thể gây rắc rối nhiều như vậy.
Một đợt không yên tĩnh lại thêm môt đơt khác nổi lên.
Nội tâm Tống Thiên Dương vô cùng căng thẳng.
“Anh đã nói đúng, quả nhiên không có động tĩnh gì.”
Trong phòng khách nhỏ của biệt thự, Sở Trần đứng dậy đi ra ngoài, Tống Nhan nói mộtcâu.
Sở Trần nở nụ cười, cái này nằm trong dự liệu của hắn.
“Nhà họ Triệu thời điểm này bỗng cao điệu,mục tiêu cuối cùng của bọn họ sẽ chỉ là nhà họ Hoàng, anh không lọt vào pháp nhãn của bọn họ, nhưng mà anhcũng
không phải loại dễ đối phó.”

Sở Trần nói nhẹ, “Bà xã, anh đi rửa mặt, thoa mặt nạ đây.”
Tống Nhan,
Hoàng gia, Hoàng Ngọc Hằng cùng lão gia tử đi ăn điểm tâm.
“Ngọc Hằng, cháu vừa trở về, đợilát nữa đi cùng với ông nội ra ngoài một chuyến, đi tìm lão Nhàntẩy trần cho cháu”
Hoàng Giang Hồng nói.
Hoàng Ngọc Hằngkhẽ giật mình,
nhìn Diệp Yên, gật đầu, “Được, ông nội.”
Khi Hoàng Giang Hồng nói đến chuyện ‘tẩy trần’, đây là nhờMạc Nhàn dùng thủ đoạn để tính toán một chút chohai người.
Trong xương cốt, Hoàng Giang Hồng tin tưởng thủ đoạn của Mạc Nhàn.
Sau bữa sáng, xe đưa mọi người đến Tinh La tiểu điếm.
Trên đường.
Hoàng Ngọc Hằng suy nghĩ một
chút rồi nói: “ông nội, nếu Mạc đạo trưởng thực sự có liên quan đến Cổ trên người ông…”
“Không thể.”
Hoàng Giang Hồng lắc đầu dứt khoát, “Ngọc Hằng, ông nội có thể nghi ngờ Sở Trần, tuy nhiên, lão Nhàn thì không thể nào, những năm qua ông ấy đã giúp ông nội rất nhiều việc.”
Hoàng Ngọc Hằng gật đầu không nói gì nữa.
Chiếc xe từ từ dừng lại trước cửa Tinh La tiểu điếm.
Hoàng Giang Hồng tâm trạng vô cùng tốt, cất bước đi vào.
TiểuVỎ Ưu đang đọc sách, nhìn lên, sau đó hét lên: “ông nội, Hoàng lão giatới.”
Mạc Vỏ Ưu cũng tò mò liếc nhìn Hoàng Ngọc Hằng và Diệp Yên.
Hoàng Ngọc Hằng thời điểm nhìn thấy Mạc Vô Ưu, cũng có chút kinh ngạc.
Cách đây 5 năm,trước khi ra nước ngoài, hắn cũng đã từng đến Tinh La tiểu điếm và gặp Mạc Vô Ưu, khi đó Mạc Vô Ưu mới chỉ
!à một cô bé mười hai, mười ba tuổi.
“TiểuVô Ưu, em không nhớ anh sao?”
Vẻ mặt của Hoàng Ngọc Hằng nhanh chóng trở lại bình thường, hắn bước lên phía trước với nụ cười trên môi.
Mạc Vô Ưuđang cố gắng nhớ lại, cuối cùng lắc đầu, “Tôi không nhớ.”
Hoàng Ngọc Hằng, “…”
Lần đầu tiên, có người không
nhớ hắn.
Từ khi sinh ra, cuộc đời của Hoàng Ngọc Hằng giống như được mở chế độ bật hack, văn võ song toàn, Văn Đường và Võ Đường của Hắc Diệu Đường Hoàng Gia, hắn ta đều có chỗ đứng.
Anh nghĩ rằng khi Tiểu Vô Ưu nghĩ tới sẽ tò ra kinh ngạc và gọi một tiếng Ngọc Hằng ca ca.
“Ta là Hoàng Ngọc Hằng.”
Hoàng Ngọc Hằng nói một cách dứt khoát.
Tiểu Vô ưu suy nghĩ một chút, đột nhiên gật đầu, sau đó lễ phép đáp: “Xin chào.”
Mạc Nhàn từ bên trong bước ra, ánh mắt đầu tiên rơi vào Hoàng Ngọc Hằng.
“Lão Nhàn, có phải là rất bất ngờ phải không?”
Hoàng Giang Hồng cười to,
“Ngọc Hằng ngày hôm qua vừa mới trở về, tôi dẫn nó tới tẩy trần một chút.”
Mạc Nhàn hai mắt như đuốc nhìn Hoàng Ngọc Hằng.
Vẻ mặt của Hoàng Ngọc Hằng rất bình tĩnh, đứng trước mặt Mạc Nhàn, trong chốc lát, một nụ cười
nhàn nhạt nở trên khóe miệng Hoàng Ngọc Hằng, “Làm phiền Mạc đạo trưởng.”
Ánh mắt Mạc Nhàn lập tức chuyển động, liếc mắt nhìn Diệp Yên.
“Mạc Đạo trưởng, đây là Diệp Yên, vị hôn thê của tôi.”
Mạc Nhàn đi tới bên cạnh, ngồi xuống rót một tách trà, “Hoàng gia có hai vị trờ về, như hổ mọc thêm cánh.”
Hoàng Ngọc Hằng mỉm cười, “Đạo trường chê cười rồi, đạo
trưởng mới thực sự là thần toán Kỳ môn.”
“Thần toán tài tình thi chưa nói tới, bất quá, thân phận của hai vị, ngược lại có thể tính ra một chút.”
Hoàng Giang Hồng sửng sốt, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Mặc dù ông không biết đứa cháu tự hào nhất của mình đã có được may mắn gì, nhưng từ những gì ông đã nhìn thấy ngày hôm qua và những gì Mạc Nhànvừa nói, Hoàng Giang Hồngcó thể khẳng đinh đưa cháu trai của mình thưc
sự đã cường đại hơn so với năm năm trước gấp trăm lần.
Hôm nay Hoàng Giang Hồng đưa Hoàng Ngọc Hằng đến đây, cũng là để khoe một chút.
Mấy người đang uống trà và trò chuyện trong Tinh La tiểu điếm, không lâu sau, Hoàng Giang Hồngliền đứng dậy, chào tạm biệt và rời đi.
Xe vừa lái được một đoạn đường, Hoàng Ngọc Hằng đột nhiên nói: “ông nội, ông về trước đi, cháu và Diệp Yên đi dạo một vòng, chúng cháu đã năm năm
rồi không trở về, những nơi này hầu như cháu không biết.”
Hoàng Giang Hồng nờ một nụ cười, ông lập tức ra hiệu cho tài xế Tiểu Lưu dừng xe, “Nếu các cháu mệt thì gọi Tiểu Lưu đưa về.”
Hai người Hoàng Ngọc Hằng xuống xe, nhìn nhau, xoay người đi thẳng tới chỗTinh La tiều điếm.
Bước vào cửa của Tinh La tiểu điếm.
Tiểu Vô Ưu từ trong đống sách đi
ra, “Các ngươi sao lại quay lại?”
Không biết vì sao, Tiều Vô ưu nhìn hai người bọn họ, trong lòng luôn có cảm giác khó chịu.
“Tiểu Vô ưu, Diệp Yên tỷ muốn mua chút đồ, đối với khu vực này có chút không quen,em có thề đưa cô ấy đi được không?”
Hoàng Ngọc Hằngmỉm cười nói.
Mạc Vô Ưu cau mày.
Bên trong gian phòng.
Giọng nói của Mạc Nhàn vang lên, “Tiểu Vô Ưu, đi đi.”
“Vâng.”
Mạc Vô ưucó chút không tình nguyện đứng lên.
Hai người con gái rời khỏi Tinh La tiểu điếm, Hoàng Ngọc Hằng nhếch mép lạnh lùng, bước vào Tinh La tiểu điếm.
Mạc Nhàn đang cầm cây gậy uống trà, “Hoàng thiếu gia rời đi rồi trở về, không biết có gì chỉ giáo.”
Hoàng Ngọc Hằng nhìn chằm chằm vào Mạc Nhàn với nụ cười trên môi, “Tinh La tiểu điếm, Tinh
La Môn, nếu như không phải năm năm này có vài lần chạm trán, tôi còn thực sự không biết, ở con phố cổ kính nảy của Thiền Thành, vậy mà ngọa hổ tàng long, còn có kỳ nhân củaTinh La Môn đang ẩn thân.”
“Có thể được đệ tử của Thanh Dương phái khen ngợi, lão già này, nhận thật xấu hổ.”
Mạc Nhàn nói.
Hoàng Ngọc Hằngnở nụ cười, “Mộ Đạo trường có ánh mắt thật là hung ác, ngài mới chỉ nhìn thoáng qua đã cũng biết môn
phái của tôi, đã như vậy ta vì cái gì đi rồi trờ lại, Mạcđạo trường, ông không tính được ra sao?”
Mạc Nhàn nhấp một ngụm trà lắc đầu, “Ta thật sự không biết.”
“Tôi có một chuyện, nghĩ mãi vẫn không thông.”
Hoàng Ngọc Hằng đi tới trước mặt Mạc Nhàn, tiền tay rót một tách trà, “Tinh La Môn là Kỳ Môn một mạch, tuy nó không thuộc tông phái cổ võ chính thống nhưng nó cũng không… làm bạn với Vu Cổ.”
Trên người Hoàng Ngọc Hằng toát ra một cỗ khí thế cường đại, “Chuyện này nhất định có liên quan với ông. Cái gọi là Sở Trầnhẳn là truyền nhân thuộc Vu cổ nhất phái.”
Mạc Nhàn chết lặng cười,
“Hoàng thiếu gia, có đôi khi, tự tin thái quá cỏ thể trở thành trò
cười.”
HoàngNgọc Hằngthả cái chén trong tay xuống, đứng dậy, “Về công, ta chính là đệ tử của môn phái chính thống, có trách nhiệm quét sạch tà ma ngoại đạo. về tư, người trúng cổ thuật là ông
nội ta. Mạc đạo trưởng, trong lòng ông hẳn đã có tính toán, nếu hôm nay ông không cho tôi một câu trả lời hài lòng, tôi sẽ không rời đi.”
Mạc Nhàn vẫn lắc đầu, “Về cái này, ta khống có câu trả lời mà Hoàng thiếu gia mong muốn rồi. Ta chỉ có thể nói, cổ thuật trên người Hoàng lão gia không liên quan gì tới ta.”
Bang! Hoàng Ngọc Hằng dùng lòng bàn tay vỗ xuống một chường, cái bàn vỡ vụn, khinh bỉ nhìn Mạc Nhàn, “Tốt một câu không liên quan gì đến ngươi, ta
nội ta. Mạc đạo trưởng, trong lòng ông hẳn đã có tính toán, nếu hỏm nay ông không cho tôi một câu trả lời hài lòng, tôi sẽ không rời đi.”
Mạc Nhàn vẫn lắc đầu, “Về cái này, ta khống có câu trả lời mà Hoàng thiếu gia mong muốn rồi. Ta chỉ có thể nói, cổ thuật trên người Hoàng lão gia không liên quan gì tới ta.”
Bang! Hoàng Ngọc Hằng dùng lòng bàn tay vỗ xuống một chưởng, cái bàn vỡ vụn, khinh bỉ nhìn Mạc Nhàn, “Tốt một câu không liên quan gì đến ngươi, ta
đã nói nhất định có liên quan tới ngươi.”