Hoàng Ngọc Trân nghĩ đến hình ảnh Sờ Trần đơn phương độc mã quét ngang Hoàng Gia, trong lòng vẫn còn nguyên sợ hãi. “Hắn càng phiêu thì càng tốt.” Vinh Đông nhếch miệng, “Thứ bảy, hãy cho hắn cảm nhận được cảm giác từ trên mây rơi xuống địa ngục là như thế nào.” “Có điều, để cẩn thận, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ phái người giám sát Tống Gia hai mươi bốn giờ, theo dõi từng hành động cử chỉ của Sở Trần.” Diệp Thiếu Hoàng nói, “Đồng thời, thôi động một số dư luận, mờ rộng tầm ảnh hưởng của sự kiện đến Tinh Anh Quyền Quán lần này của Sở Trần, để hắn ta. .. lui không thể lui.” Sau một hồi cân nhắc, bốn người trong văn phòng trên khuôn mặt đều nở nụ cười hài lòng. Đang lúc tâm tình vui vẻ, khói lửa lại nghi ngút, giống như sống cõi thần tiên vậy. Bọn họ chưa bao giờ mong chờ một ngày thứ Bảy đến thế. Quả thực là không có cách nào để tưởng tượng được, ngày hôm đó sẽ tuyệt vời như thế nào. “Cao thủ quyền cước cấp bậc tông sư, kể cả có là thiên tài, cũng phải cần ít nhất ba mươi hay bốn mươi năm khổ luyện mới có thể đạt tới cấp bậc này.” “Cho dù Sở Trần có luyện quyền cước từ khi lọt lòng thì cũng không thề đạt tới cấp bậc này.” “Chuyện này coi như đã ổn thỏa.” Dù là Triệu Gia hay nhóm bốn người ờ khách sạn Hoàng Đình, bọn họ đều mang vẻ tự tin nhìn nhau. Sở Trần thật sự không nghĩ tới việc tới Tinh Anh Quyền Quán lần này, đối phương vậy mà đã chuẩn bị sẵn cao thủ võ thuật cấp bậc tông sư cho hắn. Cho dù là Tống Thu gọi điện để nhắc nhở qua, rằng có người trong bóng tối đang thao túng, muốn kiếm chuyện với hắn vào thời điềm hắn giảng dạy tại Tinh Anh Quyền Quán, Sở Trần cũng không nghĩ nhiều về điều đó. Đây chính là kẻ tài cao, gan cũng lớn. Sở Trần thực sự tự tin rằng ở Thiền Thành, không ai thắng được hắn về công phu quyền cước. Lúc này Sở Trần đã ngồi vào ghế phụ lái, Tống Nhan lái xe thẳng đến bệnh viện. Do chuyến đi giảng dạy của Sở Trần có một loạt biến động, cho nên Tinh Anh Quyền Quán không đủ nhân thủ, ngay lúc Tống Thu cùng Sở Trần phân bố, nhân thủ tại bệnh viện đã giảm đi phân nửa. Sau khi Tống Thu đánh bại Triệu Sơn, cậu ta giờ đây đóng một vai trò rất quan trọng trong Tinh Anh Quyền Quán, rất nghiễm nhiên cậu được Quán chủ gọi trở về để tham gia chuẩn bị buổi giảng bài vào thứ bảy của Sở Trần tại Tinh Anh Quyền Quán. Sở Trần lúc này cũng lo lắng kẻ địch trong bóng tối sẽ ra tay với Mạc Nhàn, cho nên hôm nay hắn lại tới thăm. Sau khi đến bệnh viện, Sở Trần và Tống Nhan sánh bước bên nhau. “Không hổ danh là Kiều thần y.” Tống Nhan cũng bị thuyết phục, “Y thuật của Kiều thần y thật sự cao minh.” Mấy ngày nay, cô và Sở Trần đã đến thăm Mạc Nhàn mấy lần, Mạc Nhàn không chỉ tỉnh lại, trạng thái cũng càng ngày càng tốt. Một tay kim châm thuật kỳ điệu của Kiều Thương Sinh đã lan truyền khắp bệnh viện này. “Ông xã của em cũng rất lợi hại.” Sở Trần phản bác. Tống Nhan liếc mắt nhìn hắn. Bút mực thư pháp, công phu quyền cước, thậm chí cả những thủ đoạn Kỳ Môn Thuật mà cô không biết. Sờ Trần thực sự đã thể hiện rất nhiều bản lĩnh vượt xa người thường. Tuy nhiên … nếu nói về y thuật, cô không tin Sở Trần có thể so sánh với Kiều thần y. Dù sao, cô là được tận mắt nhìn thấy Mạc Nhàn được Kiều Thần Y thi triển kim châm thuật, khởi tử hồi sinh. “Kiều thần y mất chưa đầy năm ngày để giúp Mạc Lão từ Quỷ Môn Quan trở về, còn anh, mất năm năm …” Sở Trần:”…” Hắn là bị Trấn Hồn Phù khóa lại năm năm. Cái này sao có thể đánh đồng. Sở Trần hừ nhẹ, “Một ngày nào đó, em sẽ biết sự lợi hại của anh.” “Anh vẫn là nên nghĩ tìm cách đối phó với những biến cố tiềm ẩn có thể phát sinh vào ngày thứ bảy đi.” Tống Nhan nói, “Về điểm này, Tống Gia, bao gồm cả những nhà còn lại đều không thể giúp được gì, cái này chỉ có thể dựa vào chính anh. Mà lại…” vẻ mặt của Tống Nhan phảng phất sự trịnh trọng, “Cho dù tại đại lễ khai trương Kim Than City hót lên một tiếng làm kinh người, hay một cuộc càn quét mạnh mẽ vào Hoàng Gia, toàn bộ Thiền Thành đều biết trình độ công phu quyền cước của anh, hoàn toàn không dễ chọc, đối phương thế mà vẫn động tâm ở phương diện này, e rằng, bọn họ đã tìm được người có thể đối phó anh.” Sờ Trần ngạc nhiên nhìn Tống Nhan, “Bà xã à, anh càng ngày càng không biết em sâu cạn thế nào.”