Vệ Thu Căn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Sở Trần, đột nhiên đứng lên.
Không ít ánh mắt nhìn về Vệ Thu Căn.
Vệ Thu Căn vẻ mặt do dự, trong lòng ngây ngẩn cả người, Sở Trần đơn giản là quá phối hợp.
Một lúc lâu sau, Vệ Thu Căn nói: “Điện thoại di động của Sở Trần… đã tắt máy.”
Đám người xôn xao một trận.
Ngay thời điểm này lại tắt điện thoại, điều này có ý gì?
Sở Trần cho leo cây? Sở Trần dám cho Liên Minh Tông Sư Cửu Thành leo cây?
“Chờ một chút đi.”
Vệ Thu Căn hít sâu một hơi nói: “Ta tin tưởng, Sở Trần đứa bé kia không phải người không biết nặng nhẹ.”
Chỉ còn năm phút nữa là đến tám giờ tối.
Vệ Thu Căn vẫn còn đang vì Sở Trần mà nói chuyện, “Khi Sở Trần tiếp xúc với tôi, cậu ta cho tôi ấn tượng là một người lịch sự, nho nhã, đối với buổi lễ nhập môn tối nay, Sờ Trần luôn rất chú ý, nhiều lần hỏi tôi chi tiết cụ thể, chắc chắn cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ vắng mặt.”
“Hừ.”
Một lão tông tư đứng lên phất tay áo, “Ta hoàn toàn không cảm thấy, hắn có chút nho nhã lịch sự
‘ _ »» náo.
“Tiêu Lão, bớt giận.”
Vệ Thu Căn vội vàng mở miệng, đồng thời khẽ cúi đầu, vẻ mặt thoáng hiện vẻ mừng thầm.
Vị lão tông sư này, đêm nay chính là vị có tư lịch già nhất trong Liên Minh Tông Sư.
Tiêu Thiên Hà.
Phía sau Tiêu Thiên Hà là một thế lực gia tộc lâu đời ở Dương Thành, Tiêu Gia.
Tiêu Gia tại Dương Thành có thể nói xếp vào top 5 gia tộc hùng mạnh nhất.
Thế lực gia tộc mạnh mẽ như thế này, không ai nguyện ý trêu chọc.
Đêm nay Vệ Thu Căn đem Tiêu Thiên Hà mời đến để tham gia nghi thức nhập hội của Sở Trần, cũng là bởi vì, Vệ Thu Căn vô cùng hiểu rõ tính cách của Tiêu Thiên Hà, Tiêu Thiên Hà là một kẻ vô cùng để ý tới thể diện, có tiếng bảo thủ, bao che, tại Tiêu gia, lời nói của Tiêu Thiên Hà, giống như là thánh chỉ, không cỏ người dám chống lại.
Nếu Sở Trần bị Tiêu Thiên Hà trả thù, đó sẽ là một điều vô cùng tuyệt vời.