Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc

Chương 526



Ninh Gia gần như một minh trọng thương Hoàng Gia, giúp nhà họ Tống thẳng được trận chiến này.

Phần nhân tình này, không thể nói là không lớn.

Bây giờ Ninh Từ Châu muốn nhờ Sở Trần giúp đỡ, khi nhìn thấy danh tự của thủ lôi đài, Sờ Trầnliền minh

bạch, hắn nhát định phải giúp đến cùng.

Advertisement

Cho dù Ninh Tử Châu không nói muốn Sở Trần trả phần nhân tình.

“Khi đi khiêu chiến với Ninh Tử Mặc, anh có thể dẫn tôi theo được không?”

Tống Nhan thu hết can đâm, nhin Sờ Trần.

Sờ Trần cười nói, “Đó lả loại địa phương đầy máu tanh, em không sợ sao?”

Advertisement

Tống Nhan mím môi, “Không sợ.”

“Vậy được.”

Sở Trần cười tự tin, “Không phải chỉ là một Ninh Tử Mặc thôi sao, ông xã em trước đánh bại hắn, sau đó xem xem rốt cuộc sau lưng hắn ẩn giấu sự tinh gì.”

Tống Nhan lại một lần nữa nhìn ra sự tự tin trong mắt Sờ Trần, tựa hồ có thể lây nhiễm sang người khác, khiến cho nội tâm Tống Nhancũng bởt lo lắng một chút.

Sáng hôm sau, Sờ Trần gọi điện cho Ninh Tử Châu, để anh ta đến Tống Gia một chuyến.

Sau khi Ninh Tử Châu cúp điện thoại, nội tâm anh ta nhảy dựng lên, hắn không biết Sờ Trần sẽ nghĩ như thế nào khi nhìn thấy thông tin cùa Ninh Tử Mặc, trong tiềm thửc của anh ta, Ninh Tử Châu không muốn người ta biết đoạn lịch sử liên quan với Ninh Gia này.

“Sở Thúcsẽ đáp ứng ra tay sao?”

Trong lòng Ninh Tử Châukhông nắm chắc.

Người đàn ông trung niên vẫn luôn đi theoNinh Tử Châu tên là Bàng Trung Hiếu, vốn là khải mông lão sư của Ninh Tử Châu, một mực từ trước tới

nay đi theo hỗ trợ Ninh Từ Châu.

Bàng Trung Hiếu suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Từ các sự kiện khác nhau, Sờ Trầnđích thực là một người thông minh, chỉ bằng ba chữ Ninh Tử Mặc, Sở Trần nhất định sẽ ra tay giúp đỡ, dù sao.trận chiến tại Kim Than City, Ninh Gia đã vl hắn mà trả giá không it, hắn sẽ trâ phần nhân tình này.”

“Nhưng tôi không có ý muốn anh ta trả nhân tình.”

Ninh Tử Châu vội vàng nói, “Hơn nữa, hành động cùa Ninh Gia, lã cha tõi trực tiếp ta lệnh, nếu nhưSỜ Trần trả lại phần nhân tình này cho tôi, tôi sợ không thể chịu đựng nồi.”

“Câu mặc dù không có ý tứ nảy, nhưng mà, Ninh Tử Mặc ba chữ, cái này liền đã đại biểu, cậu mời hắn giúp đỡ chuyện này, đây là sự tìnhnội bộ của Ninh Gia.”

Bàng Trung Hiếu nhìn Ninh Từ Châu

nói, “Cậu là muốn làm một vụ mua bán với Sờ Trằn, hay là muốn duy tri mối quan hệ hữu hảo lâu dài với sỏ-Trần?”

Ninh Tử Châu khẽ giật mình, nhìn Báng Trung Hiếu với vẻ khó hiểu.

Bàng Trung Hiếu nói, “Tôi biết cậu không muốn quá nhiều người biết về Ninh Tử Mặc, ngay cả khi cậu lựa chọn không nói ra, Sờ Trầncũng sẽ ra tay, nhưng mà, bất kể nỏ có thảnh công hay không, trong lòngSỜ Trầnnhất định có khủc mẳc, bởi vì hắn tự mình ra tay xử lý sự tình nhưng ngay cả nguyên nhân cũng không rõ, nếu thật như vậy, ân tình này hẳn sẽ được trả xong, và sẽ không có lần sau nữa.”

“Ngược lại, nếu cậu ngả bài, nội rô tình huống đểsở Trầnbiết, sau đó đểsờ Trầnlựa chọn ra tay hoặc không, thẳng thắn và cời mờ, khi đó hai bên liền có thể duy trì mối quan hệ hảo hữ lâu dài.”

Bảng Trung Hiếu nhìn Ninh Tử Châu, “Có điều, cỏn có một điểm nữa. cậu phải cân nhắc rõ ràng, vởi thực lực của Ninh Tử Mặc, Sờ Trầnchưa chắc đã thắng được hắn.”

Ninh Tử Châu im lặng.

Trong một khoảng thời gian dái, Ninh Tử Châu có ấn tượng không tốt với Sờ Trần, bôi vi hắn bị Sở Trần ép phải gọi một tiếng “Sờ Thúc”.

Nhưng trong khoảng thời gian này ở Thiền Thành, Sở Trần đã bắt đầu khai hòa với danh xưng Nam Quyền chi sư tại Tinh Anh quyền quán, tại quảng trường Hải Tâm Sa đấu bát dại tông sư, đánh bại Hoàng Phủ Hòa Ngọctại tòa nhả Cửu Thành, v.v … Mỗi động tác của Sở Trần, bày ra mỗi phần thực lực, khiếnnội tâm vốn đã chìm trong tuyệt vọng bấy lâu naycủa Ninh Tử Châu, bỗng bừng lẽn hy vọng.

Cho dù Sở Trần chỉ có một phần mười cơ hội đánh bại Ninh Tử Mặc, Ninh Từ Châu cũng đều hy vọng hắn

K**’Ul/nỊJ J3«

sẽ thử một chút.

“Tôi không thể để Sờ Trằn lằm tường rẳng tôi muốn anh ta trả lại phần ân tinh này cho Ninh Gia.”

Sau khi cân nhắc một lúc, Ninh Tử Châuquả quyết nói, “Tôi sẽ đích thân nói rõ với Sờ Trần, mà lại, bất kể kết cục thế nào, Ninh Tử Châutôi sẽ nợ Sờ Trần một ân tình.”

Đôi mắt Bàng Trung Hiếu lóe lên vẻ tán thường, hiển nhiênông ta đồng tinh với lựa chọn cùa Ninh Từ Châu.

“Sở Trần tuy chỉ là con rẻ cùa một thương gia ờ Thiền Thành, nhưng thực lực của anh takhông tầm thường, mà lại, anh ta còn lả đệ từ thân truyền của lão tổ, mặc dù chúng ta không biết thân phận của lão tổ tại giới Cồ Võ lả gì, nhưng bằng vào thân phận lão tổ Ninh Gia, chủng ta đều phải giao hào vớiSỜ Trần.”

Tống Gia.

Tổng Nhan vốn muốn cùng Sờ Trần đợi Ninh Tử Châu đến, nhưng Hoàng Phù Hòa Ngọc lại mang đến một tin tửc khác.

“Sở sư phụ, thủ tục họp dòng chuyển nhượng cổ phần cùa Dược phẩm Cửu Thành đã chuẳn bị xong, chúng tôi dang chờ mọi người ký vảo.”

Hoàng Phủ Hòa Ngọc háo hức nhìn Sờ Trần, trong hái ngáy hắn ờ Tống Gia, Sờ Trần ngay cả nhìncũng không thèm nhìn hắn một chút.hắn đá giẫm lên mai hòa thung bên cạnh Tổng Hồ không biết bao nhiêu lần.

Con ngươi Tống Nhan sáng lên,



Công ty cổ phần Dược phẩm Cửu Thành chắc chấn sẽ là một công cụ đắc lực để Dược phẩm Bẳc Trần mờ ra thị trường dược phẩm tạiThiền Thành.



Tống Nhan nằm mơ cũng không có nghĩ đến, Sờ Trần vậy mà cỏ thề lợi dụng đổi phương bày âm mưu với hắn, ngược lại trờ thành công cụ để



hẳn cướp đoạt Dược phẩm Cừu Thảnh.



Loại thủ đoạn, phương pháp này, e rằng chỉ có Sờ Trần mởi có thể làm dược.



“Bà xã à, em gọi điện thoại cho Hạ tiên sinh, nhở Tiểu Thu đưa em dến đó, vào hôm nay xác thực mọi chuyện đi.”



Sờ Trần nói, “Anh đã hẹn với Ninh Tử Châu, nên hôm nay anh không thể đi củng em được.”



“Thế nhưng… “Mặc dù Tống Nhan nghe được từ Sỡ Trần rằng Dược phẩm Cừu Thảnh sẽ được sang tên cho cô ấy, nhưng vô ỷ thửcTống Nhannghĩ, thứ này nên thuộc về Sở Trần.



“Ông xã đánh xuống giang sơn, không phải đều đưa cho em sao?”