Vụt Mất

Chương 11: Thành quả của sự nổ lực



Từ ngày hôm đó, cả ba luôn dốc hết sức để cho ra một bảng đề án hoàn hảo nhất có thể. Mỗi ngày, Nguyệt Oản Oản đều làm những công việc giống nhau. Sáng đến trưa thì cùng Tiểu Vy và Lý Tinh làm đề án, giờ nghỉ trưa thì nấu ăn cho Mộ Khuynh, vào giờ làm lại tiếp tục cùng Tiểu Vy và Lý Tinh. Dù chỉ là hỗ trợ nhưng Oản Oản cũng căng thẳng vô cùng.

Phòng làm việc của Mộ Khuynh

Mấy hôm nay Nguyệt Oản Oản ăn ít đi, có hôm thậm chí không ăn mà cứ chăm chăm vào laptop. Thấy cô như vậy, Mộ Khuynh lộ rõ vẻ lo lắng

"Cô bị bệnh sao?"

Nguyệt Oản Oản dừng công việc, đưa mắt nhìn Mộ Khuynh

"Không có! Có gì sao sếp?"

"Dạo này tôi thấy cô ăn ít đi, hôm nay lại không ăn. Có chuyện gì quan trọng hơn sức khoẻ của mình à?"

Nguyệt Oản Oản nhìn vào màn hình máy tính rồi nhìn Mộ Khuynh, mỉm cười

"Không phải! Chỉ là có thứ rất thú vị nó khiến tôi cứ muốn làm việc mãi"

"Là cái đề án gì đó à?"

Nguyệt Oản Oản gật đầu. Mộ Khuynh tỏ vẻ không hiểu

"Tôi nhớ cô nói không có hứng thú với nó mà?"

Nguyệt Oản Oản vừa làm việc vừa nói

"Lúc trước là vậy nhưng bây giờ thì khác rồi!"

Nói rồi Nguyệt Oản Oản gấp laptop rồi đứng lên

"Sếp ăn xong thì nhờ Vỹ Khiếu đến dọn dẹp như mấy lần trước nha, tôi phải về phòng làm việc rồi!"

Chưa kịp đợi Mộ Khuynh hồi lời, Nguyệt Oản Oản đã đi mất.

Phòng kinh doanh

Ba người đang cùng nhau xem đề án đã được hoàn thành hôm qua. Truyện Trọng Sinh

"Có phải nó còn thiếu gì đó không?"

Nguyệt Oản Oản và Tiểu Vy cố gắng xem thật kỹ bảng đề án nhưng không thấy có chỗ nào bất ổn.

"Em thấy nó rất hoàn hảo rồi mà!"

Tiểu Vy gật đầu đồng tình.

Lý Tinh nhìn bảng đề án, suy nghĩ một lúc rồi nói



"Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi"

"Nhưng thiếu cái gì mới được chứ?"

Lý Tinh nhìn Oản Oản và Tiểu Vy

"Anh cũng không biết nó thiếu chỗ nào, chỉ là cảm thấy thiếu thiếu"

Nguyệt Oản Oản bất lực đưa tay lên trán, Tiểu Vy thì cười ngờ nghệch. Có phải cả ba người đều đã làm việc quá sức nên bị bệnh hết rồi không?

"Em thấy chúng ta nên nghỉ ngơi một chút, chứ cứ đà này chắc..."

Nguyệt Oản Oản tặc lưỡi một cái, lắc đầu đi về bàn làm việc của mình. Lý Tinh và Tiểu Vy cứ ngồi nhìn nhau. Hai người đó làm việc nhiều hơn Oản Oản, họ thường xuyên tăng ca và đến làm sớm, nhiều ngày như vậy nhưng đến bây giờ nhìn họ vẫn tràn đầy năng lượng. Không biết họ có phải là người bình thường không nữa. Oản Oản thì không có sức khoẻ phi thường như vậy, cô chỉ có thể làm việc trong khả năng của mình, không thể nào mà làm việc không giới hạn như Lý Tinh và Tiểu Vy được.

Nguyệt Oản Oản thả lỏng người ngồi tựa lưng vào ghế, cô định nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát thì trong đầu loé lên một suy nghĩ. Cô lập tức đứng bật dậy chạy qua chỗ của Tiểu Vy và Lý Tinh.

"Hình như em biết thiếu ở đâu rồi!"

Tiểu Vy và Lý Tinh ngạc nhiên nhìn theo con trỏ chuột đang di chuyển dưới sự kiểm soát của Oản Oản.

"Đây, có phải chỗ này không?"

Lý Tinh chăm chú nhìn nơi Oản Oản chỉ, anh cố gắng suy nghĩ

"Phải rồi! Chính là nó!"

Tiểu Vy ngơ ngác nhìn hai người. Cả hai người họ đều lần lượt tìm thấy chỗ thiếu sót sao chỉ có cô là chưa thấy gì? Cảm giác bản thân không bằng Oản Oản và Lý Tinh, Tiểu Vy có chút buồn lòng.

Chợt Nguyệt Oản Oản kéo tay Tiểu Vy

"Nè, cậu nhìn kỹ rồi hệ thống lại xem, chắc chắn cậu sẽ thấy"

Tiểu Vy làm theo lời Oản Oản, đọc kỹ đoạn đó rồi hệ thống lại thông tin, một lúc sau cô cũng đã nhìn ra.

"Ra là vậy! Oản Oản, cảm ơn cậu rất nhiều!"

"Ơn nghĩa gì, mau bổ sung chỗ thiếu sót thôi"

Sau khi bổ sung xong thì đề án đã hoàn thành và không một kẻ hở. Thật may là vừa hoàn thành kịp lúc, ngày mai là đến kỳ hạn rồi.

"Cầm bảng đề án này đi chắc chắn chúng ta sẽ thắng và được ký hợp đồng với Lý Thị!"

"Ngày mai là duyệt rồi. Vy Vy, em mau đi nộp cho Vỹ Khiếu đi"

Tiểu Vy cầm bảng đề án trên tay, gương mặt lộ rõ sự lo lắng. Thấy vậy Oản Oản vỗ vai Tiểu Vy và động viên cô ấy. Ít nhiều đây cũng là thành quả của cả ba người, chắc chắn nó sẽ hơn hẳn thành quả của một người. Dù không công bằng lắm nhưng lần này Tiểu Vy thắng chắc.

Nguyệt Oản Oản nhìn theo bóng lưng của Tiểu Vy, trong vô thức mà nở một nụ cười. Lý Tinh thấy vậy có chút khó hiểu



"Em cười gì vậy?"

Nguyệt Oản Oản liếc mắt nhìn Lý Tinh rồi đưa mắt về vị trí cũ

"Em rất vui vì được làm việc nhóm với hai người"

Lý Tinh mỉm cười

"Anh cũng vậy!"

Chẳng biết là trong tương lai cả ba còn cơ hội cùng làm việc như thế này nữa không? Nếu có thì chắc chắn sẽ rất vui.

Vì việc quan trọng đã xong nên hôm nay cả ba người đều về sớm, không cần phải ở lại tăng ca nữa.

Nguyệt Oản Oản lười biếng vươn vai

"Có phải em sẽ được lười biếng vài hôm không?"

Tiểu Vy và Lý Tinh nhìn nhau, vừa cười vừa lắc đầu. Nguyệt Oản Oản dù có hơi lười biếng nhưng khi làm việc lại rất chú tâm và chăm chỉ, đó đúng là một mẫu người lý tưởng đáng để noi theo.

Bất ngờ một chiếc Rolls-Royce La Rose Noire Droptail từ phía nhà xe của toà nhà A chạy đến dừng trước mặt Oản Oản.

Nguyệt Oản Oản thản thốt nhìn chiếc xe đắt giá này. Đây chẳng phải là dòng xe mới được tung ra đây sao? Cả thế giới chỉ có bốn chiếc, mỗi chiếc ba mươi triệu USD vậy mà bây giờ một chiếc đã ở ngay trước mặt cô rồi.

Từ trên xe, Mộ Khuynh chậm rãi bước xuống. Anh chỉnh lại áo rồi đứng khoanh tay tựa vào xe.

"Cậu mới mua xe à Khuynh?"

Mộ Khuynh hoàn toàn lơ đi lời của Lý Tinh, anh chỉ chăm chăm nhìn vào Oản Oản.

"Cô có rảnh không? Cùng tôi đến một nơi"

Nguyệt Oản Oản ngơ ngác nhìn Lý Tinh và Tiểu Vy, sau đó lại nhìn Mộ Khuynh

"Đi đâu?"

"Đi rồi sẽ biết!"

Mộ Khuynh mở cửa xe mời Oản Oản vào, Lý Tinh dù đã tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn không tin

"Cậu ta....cậu ta hôm nay uống nhầm thuốc à?"

Lời của Lý Tinh Mộ Khuynh làm sao không nghe thấy, anh liếc Lý Tinh một cái nhìn Oản Oản.

"Lên xe đi!"

Nguyệt Oản Oản vừa lo vừa sợ, cô bước đi trong do dự, kết quả là vẫn làm theo lời của Mộ Khuynh.