Nguyệt Oản Oản khó khăn di chuyển khỏi giường, cô ôm lấy chiếc eo nhỏ đau nhứt của mình
“Đúng là đáng ghét! Anh ấy không thương hoa tiếc ngọc gì cả”
Nguyệt Oản Oản nhìn khắp căn phòng, từ khi cô thức dậy đã không thấy Mộ Khuynh rồi. Cô có chút lo lắng lấy điện thoại bấm số gọi cho Mộ Khuynh
“Anh đi làm sớm quá vậy? Anh đã ăn sáng chưa đó?”
Bên kia đầu dây, một âm thanh trầm ấm vang lên một cách dịu dàng
“Anh có việc phải ra ngoài, bảo bối nhớ ăn sáng rồi hãy đi làm nha. Buổi trưa anh sẽ đón em đi ăn”
“Dạ!”
***
Vừa bước xuống lầu, Oản Oản nhìn thấy một người phụ nữ với gương mặt cau có đang chầm chậm thưởng thức ly trà nóng trên tay.
“Mẹ! Mẹ đến sớm là vì tìm anh Khuynh ạ? Anh ấy đã đi công việc rồi ạ?”
Trần Tuyết Tâm đặt ly trà xuống
“Cô qua đây, tôi có chuyện muốn nói!”
Khẩu khí của bà ấy giống hệt như lần đó. Khó khăn lắm Nguyệt Oản Oản mới có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc cùng Mộ Khuynh, thấy thái độ bất thường của mẹ chồng khiến Oản Oản vô cùng lo lắng, trái tim cô đập nhanh đến độ muốn nhảy ra ngoài.
Nguyệt Oản Oản ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống chiếc sofa đối diện
“Mẹ có chuyện muốn dặn dò con ạ?”
Trần Tuyết Tâm nhìn Oản Oản với ánh mắt sắt bén như một con dao có thể giết người chỉ với một nhát.
“Cô không thể sinh con?”
Nguyệt Oản Oản sững người, lòng cô vô cùng bối rối, bàn tay nắm chặt chiếc váy, cả người không kìm được mà run lên. Đó vốn dĩ là bí mật của cô cùng Mộ Khuynh, ngoài ra chỉ còn ba người là vị bác sĩ kia cùng Lý Tinh và Tiểu Vy. Vậy tại sao bà ấy lại biết chứ?
“Con…con…”
Bà ngã người ra sau
“Vậy là đúng rồi!”
Trần Tuyết Tâm nhìn thẳng vào mắt Nguyệt Oản Oản
“Tôi chỉ có một yêu cầu!”
Tập đoàn Kim Hoán
Tiểu Vy nhìn Oản Oản với gương mặt đầy sự lo lắng, cô đi đến chỗ của Lý Tinh.
“Hôm nay Oản Oản bị làm sao vậy? Trông cậu ấy chẳng có chút sức lực nào cả. Cậu ấy bị bệnh sao?”
“Anh nghĩ Oản Oản vừa gặp phải chuyện gì đó rất nghiêm trọng”
Nguyệt Oản Oản cứ ngồi thẩn thờ ở đó, đầu cô hoàn toàn trống rỗng. Giọng nói của mẹ chồng cứ không ngừng vang văng vẳng bên tai.
“Oản Oản!”
Tiếng gọi của Tiểu Vy khiến Oản Oản giật mình nhưng nó cũng đã giúp cô thoát khỏi âm thanh đáng sợ đó.
Tiểu Vy lo lắng ôm vai Oản Oản
“Cậu có sao không? Nhìn sắc mặt của cậu không tốt chút nào”
Nguyệt Oản Oản gượng cười, cô không muốn làm Tiểu Vy lo lắng nên bịa đại một lý do
“Mình chỉ đang nghĩ một số chuyện thôi, không có gì đâu”
“Thật sao?”
Lý Tinh nhìn thẳng vào mắt Oản Oản
“Em có gì thì cứ nói ra, cứ giấu trong lòng không tốt đâu”
Nguyệt Oản Oản vẫn khăng khăng không có gì. Nếu họ biết chuyện chắc chắn sẽ rất lo lắng hay thậm chí gây phiền phức cho Mộ Khuynh. Không biết sẽ tốt hơn.
“Đó là ai vậy?”
Nguyệt Oản Oản theo lời nói của đồng nghiệp nhìn ra cửa vào. Một cô gái có mái tóc dài màu nâu
“Sao cô ta lại ở đây?”
Làm sao Oản Oản không nhận ra, đó chẳng phải là Lưu Ly sao? Người đã bị Tiểu Vy đánh tại hôn lễ của cô. Là người đã bị bà nội khinh miệt và đuổi khéo tại Mộ Gia.
Lưu Ly dừng lại nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Oản Oản cô ta mỉm cười rồi bước đến chỗ của cô
“Nguyệt Oản Oản, đã kết hôn với anh Khuynh tại sao vẫn còn làm việc ở đây?”
Nguyệt Oản Oản vắt chéo chân, tựa lưng vào ghế
“Tôi thích!”
Lưu Ly cười khẩy
“Cũng đúng thôi, cô cũng chỉ là một nhân viên quèn của phòng kinh doanh, tại sao anh Khuynh lại thích chứ? Cả bà nội nữa”
“Bà nội? Lưu tiểu thư, có phải cô nhầm lẫn rồi không? Bà nội của chúng tôi vốn…đâu có ưa gì cô?”
Lưu Ly tức giận, cô ta nghiến chặt răng, nhìn Oản Oản với ánh mắt đầy giận dữ
“Cô nghĩ cô là ai mà dám nói chuyện với tôi kiểu đó? Tôi là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý,xinh đẹp,học thức cao, lại được mẹ của anh Khuynh yêu thích, sớm muộn bà nội cũng sẽ thích tôi. Còn cô chỉ là một con nhỏ nghèo hèn cả gan dám quyến rũ anh Khuynh và nịnh nọt bà nội thôi. Rồi hai người họ sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của cô sau đó tống cổ cô ra khỏi Mộ gia!”
Nguyệt Oản Oản mỉm cười, cô thưởng thức một ít cafe rồi nhìn Lưu Ly với ánh mắt dịu dàng
“Trí tưởng tượng của cô thật phong phú! Tuy nhà tôi không được giàu nhưng tôi có thực lực và đạo đức tốt, được bà nội yêu thương là chuyện dễ hiểu. Còn anh Khuynh, anh ấy yêu con người của tôi chứ không phải ngoại hình hay tiền bạc. Đó cũng là một niềm hạnh phúc của tôi.”
Lưu Ly nghe xong tức giận đến không nói được gì. Cô ta trừng mắt liếc Nguyệt Oản Oản. Ánh mắt cô ta thể hiện rõ sự thèm muốn đối với cái danh phu nhân nhà họ Mộ cùng với sự chán ghét tột cùng đối với người phụ nữ trước mắt. Nhưng như vậy thì đã sao? Nguyệt Oản Oản không sợ! Chỉ cần Mộ Khuynh và bà nội vẫn yêu thương cô thì cô sẽ không ngừng chiến đấu!
Tiểu Vy nhìn Lưu Ly với ánh mắt đầy sự khinh bỉ và chán ghét, cô khởi động khớp tay
“Xem ra bài học hôm đó cô đã quên hết rồi. Không sao, tôi sẽ nhắc lại cho cô nhớ!”
Lý Tinh nhìn Tiểu Vy với ánh mắt vừa cưng chiều vừa bất lực.
“Mình sẽ xem như không thấy gì!”
Tiểu Vy đi đến đặt tay lên vai Lưu Ly
“Nè!”
Lưu Ly khó chịu quay lại nhìn Tiểu Vy
“Bỏ cái tay bẩn thỉu của cô ra khỏi người tôi”
Tiểu Vy mỉm cười, cô đưa tay tát Lưu Ly một cái thật mạnh
“Bốp!”
Gương mặt trắng nỏn của Lưu Ly nhanh chóng hiện lên vết đỏ như hình bàn tay. Cô ta ôm mặt
“Sao cô dám đánh tôi hả!”
Tiểu Vy đưa tay lên nhìn
“Toàn là phấn, trang điểm đậm như vậy là muốn đi quyến rũ ai đây?”
Đúng lúc này Lý Tinh đi đến đứng phía sau Tiểu Vy. Thấy vậy, Tiểu Vy tựa vào lòng Lý Tinh, cô cười một cách khoái chí
“Tôi đã đánh cô được một lần thì chắc chắn sẽ còn rất rất nhiều lần. Chỉ cần cô dám vát mặt đi kím chuyện với Oản Oản, tôi hứa sẽ biến gương mặt của cô thành…thành cái gì thì tùy theo tâm trạng của tôi!”
Lưu Ly tức giận nhìn cả ba, trông cô ta sắp khóc rồi
“Tôi…tôi sẽ bắt các người trả giá!”
Nói xong cô ta ấm ức quay lưng bỏ đi. Tiểu Vy vui vẻ nhìn Oản Oản
“Oản Oản đừng sợ, nếu cô ta dám đến gây sự với cậu mình sẽ cho cô ta biết tay!”
“Được!”
“Thật may vì bên cạnh tôi còn có các cậu!” Oản Oản nghĩ.