Nguyệt Oản Oản gấp rút tìm mua những nguyên liệu cần thiết cho bữa ăn, còn Mộ Khuynh thì đẩy giỏ hàng chầm chậm theo sau. Cảnh này cứ khiến người ta liên tưởng đến cha cùng con gái đi siêu thị vậy.
Nguyệt Oản Oản khi đi đến hàng nước thì lập tức bị thu hút bởi nước ép cam đặt ở kệ trên kia, vì quá cao nên dù có nhón chân lên cô cũng không thể chạm tới được. Mộ Khuynh thấy cô chật vật như vậy nhưng vẫn đứng một bên khoanh tay, vai dựa vào hàng bên cạnh nhìn cô làm trò con bò.
Với mãi không tới, Nguyệt Oản Oản mất kiên nhẫn nhảy bật lên mới chạm được đáy chai, nhưng khi vừa tiếp đất chân cô liền bị trật rồi ngã sang một bên, rất may Mộ Khuynh đã kịp thời đỡ lấy cô nếu không thì cô sẽ mất mặt chết mất.
Mộ Khuynh đưa tay lấy chai nước ép bỏ vào giỏ hàng rồi quay sang nhìn cô, nở một nụ cười biến thái
"Quá khen!"
Nguyệt Oản Oản tức đến cạn lời, cô thật sự không thể đối phó nổi con người này. Người gì đâu mà mặt dày, vô liêm sĩ, như vậy mà cũng là sếp lớn à? Thật bất công! Tại sao những người đứng đầu không có ai bình thường hết vậy?
Chung cư nơi Nguyệt Oản Oản sống
"Mời sếp vào nhà"
Nguyệt Oản Oản đi trước, Mộ Khuynh hay tay xách hai túi nguyên liệu to đùng bước theo sau.
"Sếp, anh đặt ở đây rồi ra ngoài ngồi đợi tôi một lát"
"Bao giờ thì ăn được?"
"Ba bốn tiếng gì đó"
Mộ Khuynh trầm mặt nhìn cô, "ba bốn tiếng"? Mua thức ăn đã mất gần một tiếng giờ phải chờ thêm ba bốn tiếng, cô đây là muốn anh chờ đến héo mòn đây mà.
Nhà bếp
Nguyệt Oản Oản nhanh tay mặc tạp dề, cẩn thận lấy nguyên liệu từ trong túi ra đem đi chế biến. Tuy khả năng nấu nướng của cô không bằng những đầu bếp chính hiệu nhưng cô cũng có chút năng khiếu. Động tác tay của cô uyển chuyển, dứt khoát, từng loại nguyên liệu lần lượt được bỏ vào nồi, hương thơm từ đó lan toả khắp phòng. Cô điều chỉnh độ lửa cho phù hợp rồi bắt tay vào làm món tiếp theo. Hơn hai tiếng sau mọi thứ đã xong xuôi.
"Cũng khá nhanh đó"
Nguyệt Oản Oản mỉm cười
"Tất nhiên rồi! Không phải chỉ có mình anh đói đâu, tôi cũng rất đói cho nên phải nấu thật nhanh chứ"
Trên bàn lúc này bày những món ăn vừa thơm vừa đẹp mắt. Bên cạnh những món chính còn kèm theo vài món tráng miệng như bánh plan (cái này cô đã làm từ tối qua), trái cây các thứ...Vừa ngon vừa bắt mắt.
Mộ Khuynh nhìn bàn thức ăn một lúc
"Chỉ đẹp mắt thôi là chưa đủ, phải xem vị của nó như thế nào"
Nguyệt Oản Oản tựa lưng vào ghế, khoanh tay, chân ngồi bắt chéo, nhướng mày nhìn Mộ Khuynh, cất lên giọng nói vô cùng tự tin
"Sếp ăn thử đi"
Mộ Khuynh lấy một tờ khăn giấy từ trong hộp tỉ mỉ lau sạch muỗng, đũa trên bàn, đảo mắt nhìn một vòng rồi gắp một miếng gỏi ngói sen tôm thịt. Anh đưa lại gần ngửi mùi thơm của nó rồi cho vào miệng.
"Anh thấy thế nào?"
Mộ Khuynh đưa tay ra hiệu bảo Nguyệt Oản Oản đợi một chút, có vẻ như anh muốn chậm rãi thưởng thức vị của món ăn này.
"Không tệ!"
Nguyệt Oản Oản mặt biến sắc, khó chịu nhìn anh
"Như vậy mà không tệ á?"
Cô giận dỗi quay người sang chỗ khác. Mộ Khuynh thấy vậy không kiềm được mà cười lên một cái. Nụ cười của anh ta cứ như ánh mặt trời rọi thẳng vào đôi mắt anh đào của cô khiến cô chói mắt chỉ có thể thấy một mảng trắng xoá. Phải công nhận rằng khi cười lên gương mặt anh ta vừa đẹp trai vừa quyến rũ vô cùng. Ôi, Nguyệt Oản Oản hoàn toàn bị hút hồn, cả người cô cứng đờ, mắt thì cứ nhìn vào gương mặt đẹp trai ấy.
"Bị tôi quyến rũ rồi à?"
Nguyệt Oản Oản giật mình, lập tức quay mặt sang chỗ khác.
"Anh đừng có nói bậy!"
"Cô không ăn thì tôi ăn hết đó nha?"
Mộ Khuynh gắp một con tôm đưa đến trước mặt cô rồi rút tay lại đưa con tôm lên trước mặt mình. Nguyệt Oản Oản bị mùi thơm của con tôm làm thức tỉnh cảm giác đói bụng rồi. Cô cầm đũa lên và liên tục gắp đồ ăn, mặc cho Mộ Khuynh cứ nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
"Có ai giành ăn với cô đâu mà vội vàng quá vậy?"
Nguyệt Oản Oản vừa nhai vừa nói
"Có anh"
Mộ Khuynh là con nhà gia giáo, khi ăn thường sẽ không nói chuyện, anh thường cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy ai đó vừa ăn vừa nói nhưng đối với Nguyệt Oản Oản thì anh lại cảm thấy nó rất bình thường. Mộ Khuynh thầm nghĩ"ôi, mình bị gì thế này?"
Chỉ lơ đãng vài phút mà thức ăn trên bàn đã mất hơn một nửa, Mộ Khuynh sững sờ nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt mình. Nguyệt Oản Oản thấy vậy liền nói
"Anh không ăn là hết đó. Không ăn lỗ nặng ráng mà chịu nha, tôi không biết gì hết á!"
Mộ Khuynh hít một hơi thật sâu rồi cầm đũa lên ăn. Không lâu sau thức ăn trên bàn đã hết sạch, chỉ còn lại các món tráng miệng.
Nói là đãi ăn nhưng người ăn nhiều nhất lại là người đãi, người chịu thiệt nhiều nhất lại là người được đãi: vừa không ăn được nhiều vừa phải trừ vào số nợ người đãi nợ mình. Đúng là chán mà. Là một doanh nhân, Mộ Khuynh tự cảm thấy áy náy khi để bị thua lỗ nặng như vậy.
Nguyệt Oản Oản vừa ăn trái cây vừa nhìn Mộ Khuynh
"Anh không ăn tráng miệng sao sếp?"
Mộ Khuynh lắc đầu
Nguyệt Oản Oản cầm một quả dâu tây đưa đến trước mặt Mộ Khuynh
"Sếp ăn thử đi, dâu tây này ngọt lắm!"
Mộ Khuynh chăm chăm nhìn cô, anh không hiểu hành động này có nghĩa là gì nhưng vẫn tiếp nhận nó. Mộ Khuynh cắn thử một miếng, gương mặt liền nhăn lại
"Cô có chắc là nó ngọt không?"
Nguyệt Oản Oản nhìn gương mặt nhăn nhó của Mộ Khuynh không nhịn được mà cười lớn. Không ngờ cô cũng có lúc được nhìn thầy bộ dạng này của đại boss, nhân sinh không còn gì luyến tiếc nữa.
Mộ Khuynh cảm thấy xấu hổ vì bị trêu, anh đứng dậy đi đến chỗ Oản Oản, cầm lấy quả dâu tây đút cho Oản Oản ăn. Oản Oản cũng không chịu thua, cô cũng lấy quả dâu tây ép Mộ Khuynh ăn, cả hai cứ như vậy đến khi không còn dâu tây thì thôi.