Trời dần tối, căn phòng trở nên tối om.
Sự chênh lệch về mặt thị giác khiến cho cảm quan của xúc giác được phóng đại vô hạn.
Thân người Khương Nghênh run rẩy nhẹ.
"Anh đứng yên đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Châu Dị giọng trầm ấm cất tiếng "ừ" nhưng động tác không hề dừng lại mà cười nhẹ nhàng.
"Em cứ nói chuyện của em đi."
Trong tình huống thế này, muốn nói chuyện nghiêm túc e rằng người bình thường sẽ không làm được.
Khương Nghênh chau mày, đang muốn chặn Châu Dị lại, điện thoại trong túi chợt reo lên.
Hai người đồng thời khựng lại, Khương Nghênh nghiêng đầu nhìn anh.
"Tôi nghe điện thoại."
Cằm Châu Dị vẫn tựa trên vai Khương Nghênh.
"Em nghe đi."
"Anh buông tay ra đi."
Châu Dị hơi nhíu mày.
"Có gì mà anh không nghe được?"
Qua thời gian tiếp xúc, Khương Nghênh cơ bản đã biết được tính tình Châu Dị.
Cô càng phản kháng, sẽ càng kích thích tật xấu của anh.
Nghĩ đến điều này, Khương Nghênh cũng lười giằng co, tựa vào người anh, rút điện thoại ra nghe.
Trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Châu Diên.
Bàn tay Châu Dị trên eo Khương Nghênh chợt siết chặt hơn, anh cười nửa miệng.
"Em nghe đi."
Khương Nghênh vốn định cúp máy, nhưng lại bấm nghe sau khi Châu Dị dứt lời.
Điện thoại được nối máy, Khương Nghênh mở miệng.
"Anh cả."
Đầu máy bên kia Châu Diên im lặng vài giây rồi trả lời với giọng hơn khàn khàn.
"Ừ."
Khương Nghênh nghe thấy giọng điệu của anh không bình thường nhưng không hỏi mà nói luôn.
"Anh cả gọi điện có chuyện gì ạ?"
Châu Diên cất giọng.
"Nghe nói hôm nay em đã trả tiền áo cưới cho Mạnh Nhuế, 360 nghìn?"
Khương Nghênh bình thản nói.
"Dạ, cứ xem như là quà cưới em tặng anh và chị dâu."
"Cho anh số tài khoản của em, anh chuyển trả lại."
"Không cần."
Nghe thấy Khương Nghênh từ chối dứt khoát như vậy, Châu Diên hít một hơi thật sâu.
"Nghênh Nghênh."
Châu Diên gọi "Nghênh Nghênh" đầy thâm tình.
Ánh mắt Châu Dị lóe lên tia mỉa mai, đầu ngón tay nơi eo Khương Nghênh chợt lần vào trong áo cô.
Khương Nghênh nhíu mày, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Châu Dị.
Ánh mắt Châu Dị phóng đãng, kề sát vào môi cô nhâm nhi, rồi lần môi sát tai cô cười đểu.
"Em cứ chuyên tâm gọi điện, mặc kệ anh."
"..."
Châu Dị buông câu "mặc kệ anh" rồi hành vi sau đó càng lúc càng phóng túng.
Châu Diên không biết tình hình bên kia điện thoại, vẫn còn đang nói chuyện áo cưới với Khương Nghênh.
"Nghênh Nghênh, anh không biết chuyện hôm nay Mạnh Nhuế tìm em đi thử áo cưới."
"Anh bảo đảm với em, tuyệt đối sẽ không có lần sau."
"Em chuyển anh số tài khoản, nghe lời anh."
Châu Diên lắp bắp một lúc lâu mãi chẳng thấy Khương Nghênh trả lời.
Cuối cùng lấy một hơi thật sâu rồi hỏi.
"Em muốn dùng ba bộ áo cưới này để đáp lại những điều tốt đẹp anh dành cho em trước kia à?"
Châu Dị sát Khương Nghênh, nên những gì Châu Diên nói anh đều nghe rõ một một.
Không đợi Khương Nghênh đáp lại, đôi tay Châu Dị ôm eo cô xoay người cô lại, để cô nhìn thấy anh.
Khương Nghênh hơi khựng lại, đang tò mò Châu Dị muốn làm gì thì thấy anh đè vai cô xuống rồi ép sát cô vào tủ đồ, còn anh quỳ một chân xuống.
Khung cảnh trước mắt thực sự là vô cùng kích thích.
Châu Dị cười đểu giả ngẩng đầu nhìn cô, ngón tay thon dài đang bám vào eo cô chợt kéo cúc ngay lưng cô.
Khương Nghênh nín thở quên trả lời Châu Diên.
Khương Nghênh chợt ý thức muốn giằng ra, nhưng một tay Châu Dị giữ chặt không cho cô cử động, giọng nói đầy mê hoặc.
"Em đừng có cử động lung tung, chuyên tâm nói chuyện điện thoại đi."
Tay Châu Dị khá mạnh, Khương Nghênh bị anh giữ chặt không thể làm gì.
Cô vừa chuẩn bị đưa chân đá anh, thì nghe Châu Diên bên kia nói.
"Nghênh Nghênh, em có nghe anh nói không?"
Khương Nghênh cắn môi.
"Ừ."
"Hôn nhân của anh và Mạnh Nhuế không như em nghĩ đâu. Có phải anh rất buồn cười không? Biết rõ em không quan tâm nhưng anh vẫn muốn giải thích..."
Châu Diên vẫn nói liên tục ở đầu máy bên kia, còn Khương Nghênh thì mím chặt môi, không dám phát ra tiếng.
Con người Châu Dị này quá xấu xa!
Nhìn thấy góc mắt Khương Nghênh đỏ hoe, thấy cô dần dần thỏa hiệp, ánh mắt anh nhìn cô càng nồng nàn hơn.
Khương Nghênh chẳng còn nghe thấy những gì Châu Diên nói tiếp sau đó, cô cúp máy trước khi đầu óc trống rỗng.
Châu Diên gọi lại, Khương Nghênh không nghe máy.
Sau mười phút, trán Khương Nghênh lấm tấm mồ hôi, cả người không thể đứng vững.
Châu Dị bồng cô lên ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn vào đôi môi cô.
Khương Nghênh nghiêng đầu né tránh, ánh mắt lộ ra vẻ chê bai.
Châu Dị chau mày.
"Của em mà cũng chê?"
"Tôi sợ bẩn."
Châu Dị cười trêu ghẹo, ánh mắt đầy ý xấu xa.
"Có một ngày anh sẽ bắt em sửa cái tật này."
Chẳng mấy khi Châu Dị chẳng còn giày vò cô sau đó nữa.
Khương Nghênh nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc rồi vào phòng tắm tắm.
Lúc ra, cô khoác áo tắm, lau mái tóc đang ướt nhẹp.
"Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho Châu Diên."
Châu Dị nghe nói vậy bèn nhìn cô.
"Em khiêu khích anh đó à?"
Khương Nghênh nhìn dáng vẻ của Châu Dị chợt thấy buồn cười.
"Châu Dị, anh có biết bây giờ anh giống cái gì không?"
"Cái gì?"
Khương Nghênh đứng sát vào mép giường, mấp máy đôi môi:
"Chồng ghen!"
Châu Dị gõ gõ nhẹ lên máy tính bảng, tiếp lời Khương Nghênh.
"Vậy em phải chú ý chút."
Khương Nghênh không hiểu nên hỏi.
"Sao cơ?"
Châu Dị đưa mắt nhìn cô.
"Đừng để anh bắt gian em, nếu không anh nhất định sẽ đánh chết anh ta."
Khương Nghênh bật cười.
"Vậy sao anh không đánh chết tôi?"
Châu Dị cúi mặt, không nói.
Cuối cùng Khương Nghênh cũng không gọi lại cho Châu Diên, bởi vì cô nhận được tin nhắn của Mạnh Nhuế. Đại khái là lúc nãy Châu Diên uống nhiều, hỏi cô có phải đã nghe Châu Diên điện thoại quấy rối rồi không.
Giữa chị em bạn dâu mà nhắn tin như vậy đúng là có đôi chút kỳ lạ.
Khương Nghênh không trả lời, đóng điện thoại lại rồi đi thẳng lên giường.
Thấy Khương Nghênh lên giường, Châu Dị ngoái đầu nhìn cô.
"Em không gọi cho Châu Diên à?"
Khương Nghênh rộng lượng trả lời.
"Anh ấy lúc nãy uống nhiều, Mạnh Nhuế nhắn tin cho tôi rồi."
Châu Dị bật cười.
"Em bị xem thành quân xanh à?"
Khương Nghênh không tiếp lời Châu Dị, cô dựa vào đầu giường, im lặng một lúc rồi nhìn Châu Dị và nói.
"Anh có thể giúp tôi một việc không?"
Châu Dị nghe vậy, bật cười thành tiếng.
"Chẳng mấy khi em chủ động nhờ anh như vậy."
Khương Nghênh không quan tâm sự trêu chọc trong câu nói của Châu Dị mà nói thẳng.
"Hôm nay tôi điều tra ra một công nhân sửa xe cho ba tôi năm đó. Anh ta nói người lúc đó tìm đến anh ta là một người đàn ông tầm 50 tuổi, trên vai trái có hình xăm rất giống con ưng màu đen. Tôi không nhớ đây là ai trong nhà họ Châu, anh có thể điều tra giúp tôi không?"
Đây là lần đầu tiên Khương Nghênh chủ động nói với Châu Dị về chuyện nhà cô.
Châu Dị nhìn cô một lúc, đặt máy tính bảng đang cầm trong tay xuống, đưa tay kéo cô ôm vào lòng, để cô ngồi lên đùi anh, bốn mắt nhìn nhau, những nụ hô liên tục rơi xuống khắp mặt cô.
Khương Nghênh cứ nghĩ Châu Dị lại muốn đang chuẩn bị đẩy anh ra thì Châu Dị dừng lại, kề trán mình vào trán cô, giọng trầm ấm.
"Lúc đó em vẫn còn nhỏ như vậy, đau đớn lắm nhỉ?"