Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 147: Có phải anh thích tôi không?



Ý tứ trong câu hỏi của Khương Nghênh khá đơn giản.

Nhưng vào tai Châu Dị, mùi vị đã thay đổi.

Châu Dị nhếch đôi môi mỏng:

"Em chắc không?"

Khương Nghênh không say, ngược lại rất tỉnh táo:

"Chắc."

Châu Dị nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt Khương Nghênh, anh đặt lon bia xuống và móc ngón tay gọi Khương Nghênh.

Khương Nghênh trông thản nhiên, nghiêng người về phía trước và vươn tay ôm lấy Châu Dị.

Có thể xem đây là lần đầu tiên Khương Nghênh chủ động, tự nguyện ôm Châu Dị.

Châu Dị cúi đầu nhìn cô, nở nụ cười đầy bất lực, ôm cô vào lòng:

"Anh làm em buồn ư?"

Khương Nghênh không nói có hay không, một lúc lâu sau, cô nói với giọng nghẹn ngào:

"Châu Dị, cảm ơn anh về thời gian qua."

Châu Dị: "Em cảm ơn chuyện gì?"

Khương Nghênh nói với giọng nhẹ hẫng:

"Chuyện của dì, chuyện ở Tây Giao, và cả chuyện anh đã bảo vệ tôi khi ở nhà họ Châu."

Nghe Khương Nghênh liệt kê chi tiết như vậy, Châu Dị trêu:

"Thì ra em đều nhớ cả. Không tệ, suýt chút nữa anh nghĩ em là chuột đầu đen cơ đấy."

Sau khi Châu Dị nói xong, Khương Nghênh thoát ra khỏi vòng tay của anh, ngồi thẳng và nghiêm túc nói:

"Nếu sau này anh có chỗ cần dùng tôi thì cứ nói thoải mái."

Châu Dị cười tủm tỉm nói:

"Xem khí thế của em cứ như thể chuẩn bị đâm vào cả hai bên xương sườn anh ấy nhỉ?"

"Những người đã cho tôi sự ấm áp không nhiều, vì vậy tôi sẽ luôn ghi nhớ những người đối xử tốt với tôi."

Châu Dị nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong mắt Khương Nghênh, đưa tay vuốt đỉnh đầu cô:

"Anh cũng vậy, thậm chí anh còn có thể nhớ rõ khung cảnh lúc đối phương nói chuyện với mình, khi đó tâm trạng anh thế nào, đối phương đã nói gì với anh."

Hai người đều từng trải qua cuồng loạn, đương nhiên có sự cộng hưởng về phương diện này.

Khi nói đến những điều sâu kín, hai người không tránh khỏi uống hơi nhiều.

Sau khi uống xong, Khương Nghênh dựa vào cửa xe để nói chuyện với Châu Dị về chuyện Khương Tân Viễn ngoại tình, chân mày cô hơi nhíu lại, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét.

"Có lẽ anh chưa từng trải qua cảm giác ấy. Rất tởm lợm."

Khương Nghênh uống khá nhiều, nhưng Châu Dị thì không.

Nhìn thấy vẻ kiều diễm cùng với dáng vẻ say khướt ở Khương Nghênh, Châu Dị vươn tay giật lấy cốc bia trong tay cô:


"Em uống nhiều quá rồi."

Thấy Châu Dị đến gần, Khương Nghênh rút tay lại:

"Tôi uống không nhiều đâu."

Khương Nghênh nói xong, trừng mắt nhìn Châu Dị với ánh mắt kém vui:

"Tôi nói chuyện ba tôi ngoại tình mà anh nóng vội cái gì?"

Khương Nghênh luôn ngụy trang rất giỏi và tính tình lạnh lùng, Châu Dị đã biết cô lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô ấy mất bình tĩnh sau khi uống rượu, anh nhất thời cảm thấy khá thú vị trêu chọc cô:

"Anh nóng vội sao?"

Khương Nghênh mím môi thành một đường thẳng, uống thêm hai hớp rượu, thở dài nói:

"Nóng vội rồi."

Châu Dị cười hiền lành:

"Rồi, anh nóng vội."

Lúc này Khương Nghênh đang muốn uống, cô nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Trước khi ba tôi ngoại tình, tôi đã sống rất hạnh phúc. Sau khi ông ấy lừa dối, gia đình chúng tôi tan vỡ..."

Khương Nghênh nói nhẹ nhàng, trông cô không mấy tỉnh táo.

Châu Dị lo lắng cô uống nhiều sẽ xảy ra chuyện, bèn vươn tay ôm lấy cô, để cô ngồi lên đùi mình.

Bốn mắt nhìn nhau, Châu Dị đoạt lấy lon bia trong tay Khương Nghênh ném ra ngoài cửa sổ, trán anh áp vào trán cô, giọng trầm bổng cười nói:

"Em uống xong chưa? Anh đưa em về nhé?"

Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào Châu Dị với đôi mắt mê hồn, mím môi và áp vào đôi môi mỏng của anh với chút lúy túy.

Châu Dị sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Khương Nghênh hai tay đặt ở trên vai anh, đỏ mắt hỏi:

"Châu Dị, có phải là anh thích tôi không?"