Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 158: Lấy lòng cô



Ý cười phóng túng hiện lên trong đôi mắt Châu Dị, chuẩn bị như muốn nghiêng người đè xuống.

Khương Nghênh ngước mắt lên, đầu ngón chân chạm nhẹ vào thắt lưng quanh eo anh.

Châu Dị dời tầm mắt xuống dưới, vẻ mặt vui tươi:

"Sao nào?"

Khương Nghênh: "Không hợp lễ chớ làm."

Châu Dị: "Em đang muốn anh đoạn tử tuyệt tôn à?"

Khương Nghênh thẳng thắn nói:

"Tôi đúng là có ý tưởng ấy."

Hai người đang trò chuyện, nói qua nói lại thì cánh cửa phòng bị đẩy ra.

Khi Khương Nghênh nghe thấy tiếng động, cô đá Châu Dị ra thật mạnh.

Châu Dị thuận thế ngã xuống chiếc ghế phía sau rồi tặc lưỡi:

"Nguy hiểm quá!"

Cận Bạch ra ngoài đi dạo, lúc trở về tâm trạng khá vui, sảng khoái.

Cận Bạch đi đến trước mặt Chu Dịch, kéo ghế ngồi xuống, trong đáy mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ:

"Anh rể, hồi trước em hay thấy anh trên tạp chí và tin tức giải trí, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em ngoài đời. Nói thật thì em cảm giác như đang nằm mơ vậy."

Những ngón tay thon dài của Châu Dị đùa nghịch mép tách trà trước mặt, anh thản nhiên nói:

"Gặp thường sẽ quen thôi."

Nghe Châu Dị nói vậy, đôi mắt Cận Bạch sáng lên:

"Thật không? Sau này em có thể gặp anh nhiều hơn không?"

Châu Dị: "Cậu cũng thú vị thật đó."

Cận Bạch cười lớn, ngượng ngùng đưa tay gãi gãi tóc, bắt đầu đưa ánh mắt dò xét cách ăn mặc của Châu Dị.

"Anh rể, cà vạt của anh đắt lắm phải không?"

"Áo sơ mi của anh chắc chắn không phải là loại rẻ được."

"Cúc cổ tay áo sơ mi của anh là được đặt hàng riêng phải không?"

Cận Bạch hỏi đông hỏi tây, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía eo Châu Dị, khi nhìn thấy dấu chân trên dây kéo phía dưới thắt lưng, anh ta đỏ mặt, quay mặt đi.

Dấu chân trên khóa kéo quần Châu Dị là một hình tam giác rất nông, không khó để đoán ra đó là loại giày gì in lên.

Giày nữ.

Trong phòng chỉ có ba người, Khương Nghênh là người phụ nữ duy nhất.

Ánh mắt Cận Bạch quá lộ liễu, Châu Dị khó có thể không chú ý, anh nhìn xuống dấu chân dưới thắt lưng, đôi chân mày nhíu lại, ánh mắt mỉm cười, thầm hiểu.

Bữa ăn khá hòa thuận.

Sau bữa ăn, Khương Nghênh đưa thẻ ngân hàng cho Cận Bạch và bảo anh đi thanh toán, còn cô nói với Châu Dị về Quan Luy.

Cận Bạch lấy thẻ ngân hàng rồi lắc lắc:

"Mật khẩu đâu?"

Khương Nghênh nhướng mi nhìn anh:

"Khoản dưới 2.000, không cần mật khẩu."

Cận Bạch:

"Em biết thêm một điều nữa rồi."

Cận Bạch đứng dậy rời đi, Khương Nghênh điều chỉnh tư thế ngồi nhìn Châu Dị:

"Chỗ Quan Luy, có lẽ sắp tới anh phải cho người theo dõi, trong thời gian ngắn cô ta không được phép ra ngoài. Hôm nay Cận Bạch phát hiện cô ta có liên lạc riêng với Châu Kỳ."

Châu Dị trầm giọng nói:

"Lát nữa anh sẽ cho người đến đó."

Nói xong Châu Dị lại hỏi:

"Mẹ nuôi không sao chứ?"

Khương Nghênh thành thật trả lời:

"Trông bà ấy vẫn khỏe, nhưng có lẽ bà rất nhớ anh. Bà ấy nói với tôi vài câu, mỗi câu từ đều là sự áy náy đối với anh."

Châu Dị cụp mắt xuống, mỉm cười nói:

"Mẹ nuôi là người tốt."

Khương Nghênh nói: "Anh cũng là người tốt."

Châu Dị nghe câu nói này bèn ngẩng đầu lên: "Hả?"

Khương Nghênh:

"Nếu anh có thể nhớ những gì người khác đã làm với anh khi anh gặp khó khăn và biết cảm ơn, điều đó chứng tỏ anh là người tốt."


Châu Dị nhoẻn môi cười:

"Đây là lần đầu tiên anh nghe em khen anh."

Khương Nghênh vẻ mặt bình tĩnh:

"Tôi không bao giờ tiếc lời khen ngợi bạn bè mình."

Bạn bè?

Châu Dị ý tứ mỉm cười, bởi vì không muốn phá hỏng bầu không khí lúc này, nên anh giữ im lặng, không phản bác.

Cận Bạch thanh toán xong và quay lại, trả lại thẻ ngân hàng cho Khương Nghênh.

Khương Nghênh nhận thẻ, đứng dậy cầm túi, nói với Châu Dị:

"Chiều nay tôi có việc phải làm, anh về công ty hay là đi đâu?"

Châu Dị ngồi yên:

"Hai người đi trước đi, anh gọi Trần Triết đến đón."

Khương Nghênh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian thật sự rất gấp, cô cũng không nói nhiều điều khách khí với anh:

"Được, có chuyện gì thì gọi."

Khương Nghênh nói xong, đưa Cận Bạch rời đi.

Đi ra khỏi nhà hàng nhỏ, Khương Nghênh và Cận Bạch đi đến bãi đậu xe lấy xe.

Vừa lên xe, Cận Bạch giơ tay vỗ nhẹ vào ngực mình, tự an ủi:

"Hú hồn, may mà em thông minh, nếu không thì bữa cơm hôm nay sẽ là bữa cơm tiễn vong em rồi."

Khương Nghênh nhìn biểu cảm khoa trương của Cận Bạch qua gương chiếu hậu, trêu chọc:

"Vừa rồi không phải cậu một câu anh rể, hai câu anh rể thân thiết lắm sao?"

Cận Bạch quay đầu nhìn Khương Nghênh:

"Em dám không thân thiết à? Chị lúc nãy không thấy ánh mắt anh ấy nhìn em từ xa trong khu phố như thế nào à? Bề ngoài thì chẳng có biểu cảm gì, nhưng thực ra cứ như muốn ăn tươi nuốt sống em."

Cận Bạch vừa lắc đầu vừa cảm khái nói:

"Người đàn ông này ấy, một khi đã lên cơn ghen còn đáng sợ hơn cả phụ nữ."

Giọng điệu của Cận Bạch như người từng trải, Khương Nghênh mỉm cười quay tay lái.

Xe chạy được một đoạn, điện thoại trên bảng điều khiển trung tâm của Khương Nghênh rung lên một lúc.

Khương Nghênh liếc nhìn, trên màn hình hiện lên tin nhắn của Châu Dị: Không được trốn anh nữa!

Khương Nghênh hơi mím môi, không trả lời.

Khương Nghênh phát hiện Châu Dị thật sự là một người rất nhạy cảm, khi ở công ty rõ ràng là cô không có biểu hiện gì khác thường, nhưng từ chi tiết anh có thể biết cô đang trốn tránh anh.

Khương Nghênh suy nghĩ tới nghĩ lui, chợt cảm thấy có chút khó chịu.

Châu Dị nhạy cảm như vậy, có phải là do những trải nghiệm thời thơ ấu đó gây ra không?

Trong nhà hàng nhỏ, sau khi Khương Nghênh rời đi, Châu Dị bèn lấy điện thoại di động bấm gọi.

Điện thoại được kết nối, giọng Châu Dị lạnh lùng như thể băng tan:

"Đưa người vào đây."