Khương Nghênh chưa bao giờ nghĩ rằng đối tượng Khương Tân Viễn ngoại tình là Lục Mạn.
Trong trí nhớ của cô, Khương Tân Viễn có phần đẹp trai, nhưng dựa trên sự hiểu biết của cô về Lục Mạn trong những năm qua, Lục Mạn có yêu cầu khá và sẽ không bao giờ để mắt đến Khương Tân Viễn.
Cô không rõ những điều khúc mắc bên trong.
Nhưng Khương Nghênh biết, tuyệt đối câu chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Khi Khương Nghênh đang suy nghĩ, tay Châu Dị không ngừng vỗ lưng cô.
Khương Nghênh phục hồi tinh thần, giọng nói nghèn nghẹt trong ngực Châu Dị:
"Châu Dị."
Giọng Châu Dị khàn khàn:
"Anh đây."
Khương Nghênh thở dài nói:
"Cảm ơn anh."
Đầu ngón tay của Châu Dị đặt trên lưng Khương Nghênh dừng lại, anh cười nhẹ:
"Không có gì."
Nếu là lúc bình thường, lúc này Châu Dị nhất định sẽ trả lời: Em có muốn dùng thân đền đáp không?
Có thể còn hơn nữa là Châu Dị cũng sẽ lợi dụng chuyện khác.
Nhưng lúc này Châu Dị lại không muốn làm gì, anh chỉ muốn cố gắng hết sức để người trong ngực mình cảm thấy thoải mái.
Khương Nghênh cuối cùng cũng được Châu Dị cẩn thận bế lên giường, trong mắt tràn đầy yêu thương và dịu dàng.
Khương Nghênh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Châu Dị và say đắm trong giây lát.
Lần đầu tiên cô không thể không đối mặt với sự tồn tại của Châu Dị.
Châu Dị vốn định bế cô lên giường thì đứng dậy, nhưng khi nhìn thấy Khương Nghênh nhìn anh chằm chằm, anh chợt do dự, môi mỏng bất đắc dĩ nhếch lên:
"Em muốn làm gì?"
Khương Nghênh lắc đầu nhẹ, dừng lại vài giây rồi nói:
"Châu Dị, con người anh thật sự không chê vào đâu được."
Châu Dị nghe vậy nhướng mày: "Hả?"
"Cần ngoại hình thì anh có ngoại hình, cần dáng vóc thì anh có dáng vóc, sự nghiệp thành công lại còn tâm lý."
Những lời khen của Khương Nghênh khá tục, vừa nghe là hiểu đây là người bình thường chẳng mấy quen khen ngợi người khác.
Châu Dị cúi mắt nhìn cô, ngón tay thon dài nhấc sợi tóc bám trên trán cô, ánh mắt anh rơi vào vết sẹo cũ trên chóp lông mày của cô, đầu ngón tay xoa xoa:
"Sao em bị thương vậy?"
Khương Nghênh nhận ra từ trong đáy mắt Châu Dị có chút không vui, khóe môi bất giác nhoẻn lên:
"Không phải bị đánh đâu, lúc bé tôi mê chơi nên bị tông đấy."
Đôi chân mày Châu Dị chợt giãn ra, anh nói với vẻ khó tin:
"Em mà còn có lúc nghịch vậy ư?"
Khương Nghênh mỉm cười và nói:
"Có chứ, khi tôi năm hoặc sáu tuổi, tôi đã đuổi theo và đánh mấy cậu bé trai trong nhà trẻ."
Châu Dị cười thầm:
"Em có thắng không?"
Khương Nghênh nói:
"Thắng chứ."
Có lẽ là vì Châu Dị giỏi dẫn dắt, tâm trạng Khương Nghênh vốn đang lo lắng, căng thẳng dần được giải bỏ nhờ vài câu đánh lạc hướng của anh.
Đến khi Khương Nghênh nhận ra thì câu chuyện đã chuyển sang những chủ đề linh tinh khác.
Khương Nghênh chợt im lặng và nhìn chằm chằm vào Châu Dị.
Châu Dị nhận ra cô đã cảm nhận được, đưa đầu ngón tay gõ gõ vào lông mày cô:
"Sống mệt mỏi quá."
Khi Châu Dị đứng lên đi vào phòng tắm, Khương Nghênh ngơ ngác nhìn trần nhà.
Trong đầu hiện lên gương mặt Châu Dị, một câu nói đồng thời lóe lên: Thực sự lo rằng thực ra anh ấy chỉ là một tia sáng chợt lóe, nhưng tôi đã xem anh ấy như đấng cứu rỗi.
Hơn mười phút sau, trong phòng tắm tiếng vòi hoa sen đột nhiên dừng lại, Khương Nghênh xoay người, cố gắng kiềm chế tâm trạng đang lên xuống.
Thêm vài phút trôi qua, một bên giường lún xuống, Châu Dị ôm cô vào lòng, toàn thân ẩm ướt, ôm chặt lấy tay cô, tựa cằm lên vai cô:
"Khương Nghênh."
Toàn thân Khương Nghênh căng thẳng.
Châu Dị trầm giọng hỏi:
"Sau này anh còn có thể gọi em là vợ được không?"
Khương Nghênh: "..."
Thấy Khương Nghênh không lên tiếng, Châu Dị ôm cô chặt hơn một chút, giọng hỏi càng khàn hơn:
"Anh gọi như vậy một thời gian nên đã quen rồi, anh không đổi được. Có lẽ cả đời này cũng không đổi được, những chuyện khác thì anh có thể chiều ý em, nhưng cái xưng hô này thì em chiều anh được không?"