Đối thủ hung hãn lao tới, vẻ mặt giận dữ hiện rõ.
Khương Nghênh nghe thấy động tĩnh bèn ngước mắt lên, nhẹ nhàng liếc nhìn đối phương, chắc chắn là không quen biết.
Người phụ nữ đứng trước cửa khoảng 30 tuổi, ăn mặc chỉnh tề, dung mạo ưa nhìn nhưng lại có khí chất khá phong trần.
So với sự bình tĩnh của Khương Nghênh, Kiều Nam có vẻ hơi kích động:
"Bảo vệ đâu? Tại sao ai cũng cho vào hết vậy?"
Người phụ nữ nghe Kiều Nam nói vậy, nét giễu cợt khinh thường hiện lên trên gương mặt:
"Cô cho rằng bảo vệ trước cửa có thể ngăn cản được tôi sao?"
Sau khi người phụ nữ nói xong, không chờ Kiều Nam trả lời, Khương Nghênh, người ngồi sau bàn đã bình tĩnh nói:
"Sau lưng cô có người nhà họ Châu chống đỡ, bảo vệ ngoài cổng đúng là không thể ngăn cản được cô."
Người phụ nữ nghe xong sửng sốt, ánh mắt chột dạ, nhưng khí thế lại không hề suy yếu chút nào:
"Ai cần dựa giẫm nhà họ Châu các người!"
"Nhà họ Châu các người? Ai nói với cô tôi là người nhà họ Châu?"
Người phụ nữ nghẹn lời.
Người phụ nữ bị Khương Nghênh chất vấn không nói nên lời, trong phòng làm việc trở nên tĩnh lặng.
Kiều Nam đứng ở bàn làm việc hỏi nhỏ Khương Nghênh:
"Trưởng phòng Khương, chị có muốn gọi bảo vệ không?"
Khương Nghênh hạ giọng đáp:
"Không cần, hôm nay cứ để cô ta làm ầm ĩ đi."
Kiều Nam lo lắng:
"Cô ta làm ầm lên như vậy có ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của chị không?"
Khương Nghênh cầm lên cốc cà phê còn một nửa, tiếp tục nhẹ nhàng nhấp một ngụm:
"Làm cái ngành quan hệ công chúng này, cái mà không cần nhất là thể diện."
Trước khi người phụ nữ đến, cô đã nghĩ ra mấy trăm cách để gây rắc rối với Khương Nghênh.
Thậm chí cô ta còn nghĩ đến chuyện chỉ cần Khương Nghênh dám cho người đánh, cô ta sẽ lập tức ăn vạ.
Nhưng cô không ngờ Khương Nghênh lại bình tĩnh như vậy, thấy Khương Nghênh lớn giọng, vẻ mặt bình tĩnh như đang nhìn cô ta như thể nhìn một thằng hề.
Người phụ nữ cũng là người thông minh, thấy cương không ăn thua, nên đổi chiến lược, bắt đầu khóc lóc kể lể, chơi chiêu nhu.
"Vốn dĩ sức khỏe của tôi không tốt, nhưng sau khi sinh ra Tôn Uy, sức khỏe của tôi càng ngày càng sa sút, bây giờ cơm ăn, áo mặc, nhà ở và phương tiện đi lại của tôi đều phải dựa vào anh Tôn. Bây giờ các người lại làm ầm ĩ như vậy, thì làm sao có thể sống trong phần đời còn lại đây..."
Người phụ nữ ấy khóc lóc thêm thảm.
Khương Nghênh nhìn cô ta diễn một cách lãnh đạm, và về cơ bản cô cũng đoán được thân phận của cô ta từ những gì cô ta nói.
Mẹ ruột của đứa con ngoài giá thú của Tôn Chấn.
Hay nói đúng hơn, đó là người cung cấp tế trứng cho đứa con ngoài giá thú của Tôn Chấn.
Khương Nghênh không quan tâm đến việc người phụ nữ trước mặt cô có mối quan hệ bí mật nào khác với Tôn Chấn hay không, và cô cũng không buồn đoán.
Người phụ nữ thì khóc lóc trong văn phòng của Khương Nghênh, thỉnh thoảng có nhân viên bên ngoài văn phòng giả vờ đi ngang qua để xem trò vui.
Kiều Nam thấy thế, đang định bước lên đóng cửa lại, liền bị Khương Nghênh ngăn lại:
"Kiều Nam, rót cho cô ấy cốc nước, tiếng khóc của cô ấy không đủ lớn để thu hút mọi người."
Kiều Nam nghe xong khựng lại rồi lập tức hiểu ra:
"Dạ, em biết rồi chị."
Kiều Nam nói xong bèn đi đến chỗ bình nước, lấy cốc nước đưa cho người phụ nữ ấy.
Cô gái nhìn cốc nước Kiều Nam đưa tới, chớp chớp mắt, không biết nên nhận hay không.
Kiều Nam ở cùng Khương Nghênh lâu như vậy nên cô biết tính tình Khương Nghênh, nhìn người phụ nữ ngơ ngác, giễu cợt nói:
"Uống đi, uống vài ngụm cho thấm cổ họng, Châu Thị Media của chúng tôi rộng lắm, tiếng khóc của cô bé quá, nên cần phải nâng thêm vài tông nữa. Nếu không thì e là những bộ phận khác không nghe thấy."
Kiều Nam nói xong, thấy người phụ nữ sững người không trả lời, cô cười khẩy rồi nói:
"Cô đói không? Có cần tôi gọi đồ ăn mang về cho cô không?"
Người phụ nữ: "..."
Người ta nói gặp kẻ lầy thì chẳng thể nào nói lý được.
Trong trường hợp của Khương Nghênh thì hoàn toàn ngược lại, người phụ nữ, cái kẻ lầy này, lần đầu tiên cô ta cảm thấy bị xúc phạm đến mức này.
Chỉ mất chưa đầy nửa giờ, từ người phụ nữ ngang ngược, chơi chiêu từ cương đến nhu, cuối cùng đành im lặng.
Nhìn thấy người phụ nữ đã mất đi sức chiến đấu, Khương Nghênh đặt cốc cà phê rỗng lên bàn rồi đứng dậy, đi tới trước mặt cô ta, cúi đầu nhìn cô ta:
"Có muốn tôi gọi hộ bà Tôn đến không? "
Người phụ nữ ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy hoảng sợ:
"Cô muốn làm gì?"
Khương Nghênh ánh mắt lạnh lùng, không rõ cảm xúc của cô thế nào:
"Tôi không muốn làm gì cả, chẳng phải cô vừa nói không biết làm thế nào để sống nốt phần đời còn lại sao? Tôi nghĩ là có lẽ bà Tôn sẽ có cách giúp cô vượt qua khó khăn."
Người phụ nữ: "..."
Thấy người phụ nữ im lặng, Khương Nghênh lại nói:
"Kể từ khi cô sinh ra Tôn Uy, chắc ông Tôn đã giúp đỡ cô rất nhiều. Nghe giọng điệu vừa rồi của cô, tiền mua nhà, mua xe hay tiền tiêu vặt có lẽ đều không phải là vấn đề."
Người phụ nữ cảm thấy chột dạ, bèn lý sự cùn:
"Tôi... tôi đã giúp anh ấy sinh con trai, còn anh ấy... anh ấy đã mua cho tôi một căn nhà, một chiếc ô tô, cho tôi tiền tiêu vặt. Chẳng phải đó là điều nên làm sao?"
"Chắc có lẽ cô không biết, ở nước ta có luật quy định trong thời gian quan hệ vợ chồng, vợ chồng có quyền ngang nhau trong việc định đoạt tài sản chung. Không phải vì cuộc sống thường nhật mà cần phân xử tài sản chung của vợ chồng thì vợ chồng phải cùng bàn bạc. Một trong hai bên vợ hoặc chồng đem tài sản hoặc số tiền lớn tặngcho người khác, tức là vi phạm nghiêm trọng quyền sở hữu của bên còn lại. Do vậy việc tặng này là không hợp lệ, sẽ bị vô hiệu hóa.
Người phụ nữ bất ngờ sững người.
Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của người phụ nữ, Khương Nghênh nhẹ nhàng nói tiếp:
"Nếu cô không muốn trả lại, bà Tôn có thể nộp đơn lên tòa án để cưỡng chế."
Khi văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, Khương Nghênh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt trong vài giây, nhếch môi:
"Vậy hôm nay ai đã sai khiến cô đến?"